Tạ Ấn Tuyết nhếch môi mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Chu Dịch Côn xoa tay, hỏi y: "Đúng rồi, cậu Tạ, tuyết lớn như vậy mà cậu chỉ mặc mỗi một cái áo, cậu không lạnh à?"
"Không lạnh."
Tạ Ấn Tuyết nghiêng qua nhìn Chu Dịch Côn.
Lúc vừa vào trò chơi, Chu Dịch Côn mặc một bộ đồ ngủ, dù gần như không có tác dụng giữ ấm nhưng vẫn đỡ hơn Vạn Vũ, Dương Mạn Thanh mặc váy ngắn nhiều, chẳng qua trên Hel"s Dream không lạnh, nhiệt độ vẫn luôn giữ ở mức 24 độ giúp mọi người dễ chịu, cho nên mặc gì cũng không ảnh hưởng.
Thế nhưng rời khỏi khoang lên boong tàu thì khác —— Bởi vì ngoài trời đang có tuyết.
Kết quả bây giờ Chu Dịch Côn đang khoác chiếc áo choàng lông cừu chống lạnh hiệu quả không biết lấy từ đâu ra ngoài áo choàng tắm.
Tạ Ấn Tuyết cụp mắt dò xét, còn lấy tay sờ vào lớp áo lông: "Ông lấy chiếc áo này đâu ra vậy?"
"Tôi đang định nói chuyện này với cậu đấy." Chu Dịch Côn nhỏ giọng báo cáo với Tạ Ấn Tuyết: "Không phải hôm nay tôi nghe lời cậu đi tìm manh mối à? Sau đó tôi thấy mọi người cứ điều tra từng phòng nên xung phong đi xem nhà kho nguy hiểm nhất, tối tăm nhất…"
"Nguy hiểm nhất?"
Tạ Ấn Tuyết cho rằng câu này của Chu Dịch Côn còn tạp nham hơn nước biển dưới đáy Hel"s Dream.
Chu Dịch Côn làm bộ không nghe thấy y nói gì, tiếp lời: "Nhà kho kia rất tối, nằm ở dưới tầng hầm, bên trong chỉ bỏ vài món như đồ lau nhà, xô nước gì gì đó, về sau tôi tìm được chiếc áo này ngay trong ngăn tủ, tôi thấy bên ngoài có tuyết, dù trong thuyền không lạnh nhưng vẫn muốn có thêm bộ đồ để đề phòng…"
Tạ Ấn Tuyết thản nhiên nói: "Đi vào trọng điểm, nói nhảm ít thôi."
"Không phải, trọng điểm là đây, sau khi tôi mặc chiếc áo này lên, Enoch lập tức xuất hiện." Chu Dịch Côn vỗ ngực, lúc đó sự xuất hiện bất thình lình của Enoch trong nhà kho khiến ông ta phát sợ: "Cậu ta nói thuyền viên đang càng lúc càng ít, còn nói bên ngoài đang đổ tuyết, thời tiết rất lạnh, nếu tôi đã mặc áo để chống lạnh thì sẽ giao cho tôi công việc có thể kiếm được ba đồng vàng."
"Cậu biết công việc này là gì không? Cậu ta vậy mà bảo tôi đi vớt nhiên liệu trên mặt biển!"
"Tôi lo quá, bây giờ trên biển trừ tuyết với băng trôi thì còn nguyên liệu gì đâu? Thời tiết này mà câu được con cá đã phước lắm rồi." Chu Dịch Côn vừa lải nhải vừa giơ tấm lưới lớn trong tay lên cho Tạ Ấn Tuyết nhìn, còn ló đầu ra lan can nhìn xuống mặt biển, muốn chứng minh cho lời nói của mình.
Nhưng vừa cúi xuống, Chu Dịch Côn lập tức ngẩn ra.
Gã chỉ vào một thứ hình người nổi bên cạnh thuyền, nói với Tạ Ấn Tuyết: "Cậu, cậu Tạ, mắt tôi không tốt lắm, cậu lại xem thử cái thứ đang trôi trên biển kia có phải người không?"
Tạ Ấn Tuyết nghe vậy cũng bước nhanh đến rào chắn nhìn xuống, cất tiếng trả lời: "Là người, hơn nữa người này là Cường Chí Viễn."
Xác Cường Chí Viễn trôi trên mặt biển, khi gã chết tay còn nắm cần câu, Tạ Ấn Tuyết và Chu Dịch Côn vớt gã lên mới phát hiện trên trán Cường Chí Viễn bị một con cá kiếm đâm vào —— Đây là lý do vì sao gã chết.
Nực cười là Cường Chí Viễn đã chết nhưng con cá kiếm kia chưa chết, điên cuồng quẫy mình trên mặt nước, quấy cho phần não bị đâm vào của Cường Chí Viễn nát nhừ.
Enoch bỗng dẫn theo mấy thuỷ thủ xuất hiện, ôm con cá kiếm rút ra khỏi đầu Cường Chí Viễn, vui vẻ nói: "Ái chà! Đây không phải cá kiếm mà ông chủ Jenner muốn ư?"
Không còn thứ gì giữ lại, thứ óc đỏ đỏ trắng trắng lập tức tràn ra khỏi miệng vết thương, nhuộm đỏ phần tuyết xung quanh, Chu Dịch Côn thấy cảnh ấy xanh mặt, vịn lan can nôn xuống biển.
Enoch lại làm như không thấy, thậm chí còn khen Cường Chí Viễn: "Anh Cường đỉnh thật, có thể hoàn thành nhiệm vụ ông chủ Jenner đưa ra, phải biết loại cá này rất hiếm khi nhìn thấy ở đây. Nhưng mà chắc như vậy không thể làm khó được anh ta, dù sao hôm qua anh ta cũng câu được một con cá sam."
Những lời này cũng khiến nhóm Tạ Ấn Tuyết biết vì sao hôm qua Cường Chí Viễn lại kiếm được nhiều tiền như thế.
—— Gã đã lên sảnh Dream"s Cradle đi câu cá cho khách.
Hôm nay chắc hẳn cũng nhận nhiệm vụ tương tự, nhưng gã đã chết.
Enoch giao cá kiếm cho thuỷ thủ đưa đi, tới trước mặt Chu Dịch Côn cho gã ba đồng vàng: "Anh hoàn thành nhiệm vụ tôi giao, đúng là một thuyền viên xuất sắc, đây là tiền công anh xứng đáng có được."
Enoch nói xong liền nắm mắt cá chân Cường Chí Viễn kéo về khoang tàu, cuối cùng biến mất trước cửa tầng hầm.
Chu Dịch Côn nhìn đồng vàng trong tay, lại nhìn vết máu kéo dài trên mặt tuyết, trợn mắt nói: "Đệt? Nguyên liệu cậu ta nói tôi vớt… là xác Cường Chí Viễn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!