Nhưng Cường Chí Viễn chỉ có thể giữ câu này trong đầu, thậm chí gã không thể hỏi Tạ Ấn Tuyết có thấy túi tiền đặt trước cửa phòng 209 hay không, bởi vì Cường Chí Viễn biết chắc chắn đáp án của Tạ Ấn Tuyết sẽ là không.
Vả lại nếu Tạ Ấn Tuyết làm lớn chuyện, như vậy tất cả người chơi đều sẽ biết kế hoạch mượn dao giết người đêm qua của gã, khi đó gã sẽ bị mọi người cô lập.
Cô lập là việc nhỏ, nếu Văn Nhân Yến và Hạ Diệu ghi thù, học theo gã thả tiền trước cửa, chỉ e gã sẽ khó thoát.
Cũng may tối qua gã còn để lại hai mươi đồng vàng dự phòng, hôm nay kiếm thêm hai mươi đồng nữa là có thể lên tầng ba, cho nên Cường Chí Viễn chỉ có thể nghiến răng nuốt lời vào bụng, nở nụ cười mang theo ý hận, gằn nói: "Không."
"Không là được." Tạ Ấn Tuyết nói xong, thấy mọi người đã tụ lại đông đủ ở tầng hai liền đứng dậy khỏi ghế sofa, xách một túi tiền nói với mọi người: "Tối qua tôi nhặt được một túi tiền trước cửa, đếm thấy không ít, có đúng bốn mươi đồng."
Cường Chí Viễn nghe vậy cũng ngẩn ra giống mọi người.
Gã không ngờ bản thân đã định lờ đi chuyện này, thế nhưng Tạ Ấn Tuyết vẫn nói ra.
Người khác nghe Tạ Ấn Tuyết nói vậy, nhất là đám người cũ, phản ứng đầu tiên không phải là ao ước mà là cảnh giác —— Ở đây là đâu, sao Tạ Ấn Tuyết có thể nhặt được một túi tiền ngay trước cửa dễ dàng như vậy được?
Chắc chắn có người cố ý thả túi tiền kia trước cửa bọn họ, mục đích rất đơn giản: Muốn giết Tạ Ấn Tuyết.
Nhưng chẳng phải tên này ngu quá ư?
Hôm qua Tạ Ấn Tuyết kiếm được ba ngàn đồng vàng, thuê một phòng hạng nhất thì vẫn còn gần hai ngàn đồng, liệu y có quan tâm bọc tiền nho nhỏ này không?
Vả lại dù không có bọc tiền nho nhỏ này, người quái vật muốn giết nhất cũng là Tạ Ấn Tuyết, vứt thêm tiền trước cửa phòng y chẳng khác nào thừa thãi.
So với việc nhặt được một túi tiền trước cửa, sáng nay Tạ Ấn Tuyết còn sống mới là điều làm mọi người ngạc nhiên nhất.
Bởi vì hầu như họ đều tò mò —— Rốt cuộc dưới sự tấn công của quái vật, Tạ Ấn Tuyết đã làm như thế nào mà không những không chết, hơn nữa còn không mảy may bị thương.
Tò mò thì tò mò, Tạ Ấn Tuyết nhắc tới chuyện này đã khiến mọi người cảnh giác, quyết định ban đêm trước khi về phòng sẽ phải kiểm tra xem có người thả tiền trước cửa không.
Nào ngờ Tạ Ấn Tuyết lại cầm túi tiền mỉm cười, nói: "Nhặt được xem như có duyên, cho nên chúng ta chia nhau mỗi người hai đồng vậy."
Y vừa nói xong, mọi người lại càng sững sờ, nếu đổi lại là họ thì chỉ nhắc nhở cả nhóm đêm đến để ý xem có ai thả tiền trước cửa để mượn dao giết người không là quá lắm rồi, nhặt được túi tiền này chắc chắn sẽ nuốt làm của riêng, vậy mà Tạ Ấn Tuyết lại nói muốn chia cho mọi người?
Quả thật Tạ Ấn Tuyết không nói chơi, y cầm túi tiền chia cho mỗi người hai đồng, đến cả Cường Chí Viễn cũng có phần —— Tất nhiên Cường Chí Viễn là người cuối cùng được chia, đồng thời sau khi chia xong y còn muốn giữ sáu đồng còn lại, nhìn Cường Chí Viễn nói: "Chẳng qua số tiền này do tôi nhặt được nên tôi lấy thêm một ít, mọi người không ý kiến gì chứ?"
Dù y nói câu này là đang hỏi mọi người, nhưng y lại chỉ nhìn mình Cường Chí Viễn, chỉ cần người khác không mù đều có thể nhìn ra Tạ Ấn Tuyết đang nhắm vào gã, y nói như vậy chắc chắn có ẩn ý, lập tức nhận ra —— 90% túi tiền này là do Cường Chí Viễn bỏ.
Giết người còn phải dằn mặt, Tạ Ấn Tuyết đúng là đủ ác.
Văn Nhân Yến bỏ hai đồng vàng vào túi, lạnh lùng nói: "Không ý kiến."
Hàn Tư và cậu ta cùng đỡ Hạ Diệu, ánh mắt nhìn Cường Chí Viễn gần như để lộ băng tuyết: "Không ý kiến."
Hạ Diệu bị thương nặng, dù tạm thời không chết, vết thương sau khi rời khỏi phó bản cũng sẽ khỏi hẳn, nhưng từ tối hôm qu, cậu ta đã mất khả năng lao động.
Mà trên con thuyền Hel"s Dream ngày ngày đều phải làm việc kiếm tiền giữ mạng, nếu Hạ Diệu không có hai người bạn Văn Nhân Yến và Hàn Tư kiếm tiền, vậy cậu ta chẳng khác nào bị phán tử hình.
"Tôi rất xúc động khi thấy mọi người đoàn kết như thế, đây là chuyện tốt." Vân Thiến thấy bọn họ muốn đánh nhau, cũng vì để đề phòng người chơi tiếp tục tự tàn sát nên vội đứng ra nói.
Nhưng dù cô nói như vậy thì vẫn không có nhiều người tin.
Chờ mọi người tập trung nhìn mình, Vân Thiến mới nghiêm túc nói tiếp: "Bởi vì tôi muốn nói một chuyện cho mọi người biết, phó bản này hẳn là phó bản tổ đội, cần chúng ta đoàn kết mới vượt màn được."
"Phó bản tổ đội là gì?"
Mấy người cũ như Văn Nhân Yến, Hàn Tư và Hạ Diệu nghe vậy đều ngạc nhiên, càng đừng nói đến người mới lần đầu bước chân vào trò chơi.
"Mọi người hẳn đã biết về sau tất cả chúng ta có thể hoàn toàn thoát khỏi Khóa trường sinh, hoặc là…" Vân Thiến hơi dừng lại mới nói tiếp: "Tiếp tục qua cửa, hoặc là chết, hoặc là được trường sinh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!