Vạn Vũ xoa đầu, đi đi lại lại vài bước, hỏi Enoch: "Vậy nếu đến đêm xảy ra việc lạ thì sao? Dù không có ý trách móc nhưng cửa phòng đều hỏng cả rồi, chúng tôi ở trong đó chẳng có chút riêng tư nào cả."
"Phòng khách trên tầng hai vẫn còn nguyên cả mà, không phải các bạn bỏ thêm ít tiền vào đó ở là được ư?" Enoch xòe tay, ra hiệu mình cũng bất lực với mấy căn phòng hư hỏng ở tầng một: "Còn nhiều phòng như vậy, các bạn muốn ở đâu thì ở, thích thế còn gì."
Vạn Vũ nghe Enoch nói xong liền im lặng, chẳng lẽ cho tới giờ cô còn chưa hiểu nữa? Enoch đang muốn ép các cô tiêu thêm tiền để lên tầng cao hơn.
Mà điều khiến người khác sợ hãi chính là câu nói vừa rồi của Enoch: [Trên thuyền không còn cửa mới để thay.]
"Cửa mới" ở đây là chỉ mỗi tầng một hay là tất cả các cửa cho tám tầng trên du thuyền?
Nếu như bao gồm tất cả du thuyền, vậy có nghĩa một khi quái vật xuất hiện trên tầng hai đêm nay, đồng thời phá hỏng toàn bộ cửa, vậy đến ngày thứ ba, bọn họ nhất định phải lên ở tầng ba mới có thể sống sót.
Ngày tiếp theo cũng như thế…
Đến ngày thứ bảy, bọn họ phải bỏ 1280 đồng vàng ở khoang hạng nhất mới giữ được mạng, dù một phòng có thể ở được hai người, vậy ngày cuối mỗi người cũng phải chuẩn bị ít nhất sáu trăm đồng vàng mới được.
Nhưng trừ Tạ Ấn Tuyết ra, không ai có thể kiếm được sáu trăm đồng vàng. Chớ nói chi trước khi ngày cuối cùng đến, bọn họ ở các phòng khác cũng phải tiêu tiền.
Điều này khiến tất cả mọi người đã quay về tầng một phải suy nghĩ thật lâu, Enoch lại làm như không thấy sự tuyệt vọng trên mặt bọn họ, cười nói: "Sắp khuya rồi, nếu mọi người muốn đổi phòng thì tranh thủ tìm tôi trả tiền lấy chìa khóa."
Enoch vừa nói xong đã có người bước lên —— Nhóm Dương Mạn Thanh, Thẩm Tuấn và Thư Quảng Hiên đều kiếm được kha khá, tiền rủng rỉnh trong túi, có lẽ thấy tối qua Vân Thiến và Nại Nại ở tầng hai không bị thương, mà bọn họ ở tầng một lại bị thương chảy máu, cho nên lần này bỏ luôn bốn mươi đồng vàng đặt trước ba phòng.
Những người còn lại hơi do dự rồi cắn răng trả hai mươi đồng vàng thuê phòng tầng hai.
Chẳng qua phần lớn người chơi đêm nay, bao gồm Nại Nại và Vân Thiến đều ở tầng hai, không lên tầng ba.
Vân Thiến giải thích: "Tối hôm qua tôi chỉ muốn xác nhận tầng dưới và tầng trên khác nhau như thế nào, nhưng đáp án đã có, ở tầng dưới chưa chắc đã chết, vả lại chúng ta còn phải ở lại đây thêm năm ngày nên phải tiết kiệm tiền."
Nói xong, cô và Nại Nại lại đi vào căn phòng đêm qua trên tầng hai.
Vân Thiến cũng mở đường cho những người khác —— Tiền phòng đều giống nhau, một người ở một phòng sẽ rất lãng phí, hai người chia nhau ở chung sẽ dễ thở hơn nhiều.
Vì thế đêm nay Hàn Tư chung phòng với Vạn Vũ, Văn Nhân Yến ở chung với Hạ Diệu, Mã Hân Đồng ở chung với Mạnh Bội, đến cả Phương Long cũng bất chấp giới tính ở chung phòng với Tô Tầm Lan.
Trong số những người còn lại chỉ có Tạ Ấn Tuyết, Cường Chí Viễn và hai bố con Dịch Trung Kiệt không chia phòng mà ở một mình.
Tạ Ấn Tuyết chưa từng ở chung một phòng với người ngoài, Dịch Trung Kiệt không còn lựa chọn nào khác, anh ta vẫn còn phải trông con gái, Dịch Tiểu Lệ mới chỉ tám tuổi, trên Hel"s Dream không có công việc nào phù hợp với tuổi cô bé.
Về phần Cường Chí Viễn…
Cường Chí Viễn nhìn một vòng, chửi: "Không ai ở với tôi à?"
—— Chẳng ai muốn ở chung với cái nết như gã.
Cuối cùng gã nhìn Dịch Trung Kiệt, Cường Chí Viễn cười khinh, nói như đang bố thí: "Dịch Trung Kiệt, mày qua ở với tao đi, chỉ cần mày bằng lòng chia phòng với tao, chờ vượt phó bản rồi, tao sẽ không tính sổ chuyện con gái mày rạch hư xe tao nữa."
"Vậy con gái tôi thì sao?" Dù Dịch Trung Kiệt tốt tính tới đâu, nghe Cường Chí Viễn nói vậy cũng bị chọc tức đến bật cười: "Với lại tôi bảo này, xe của anh không phải do con tôi phá thật, nếu anh không tin, chờ quay lại chúng ta có thể xem camera."
"Không phải tầng trên có người phụ nữ tên Dương Mạn Thanh à? Mày đi xin nó đi, cho con gái mày ở với cô ta." Cường Chí Viễn không chịu buông tha, còn ngụy biện để thuyết phục Dịch Trung Kiệt: "Tầng ba còn an toàn hơn tầng hai đấy."
Dịch Trung Kiệt lắc đầu, gằn giọng từ chối: "Không được, tôi sẽ không giao mạng con gái mình cho người khác đâu."
Cường Chí Viễn còn nói: "Vậy cho con gái mày ở với Tạ Ấn Tuyết đi, không phải đêm qua cậu ta cứu chúng mày sao? Chắc chắn cũng sẽ bảo vệ con gái mày."
Câu nói này khiến Dịch Trung Kiệt quay lại nhìn Tạ Ấn Tuyết, nhưng anh ta từ chối ngay: "Anh Cường, anh là đồ vô đạo đức, bây giờ tôi còn sống nên tôi phải có trách nhiệm bảo vệ con gái mình, đây là trách nhiệm của tôi, không phải trách nhiệm của cậu Tạ. Dù tôi cần người chăm sóc con gái thay cũng phải chờ tôi chết rồi tính."
"Đmm…" Cường Chí Viễn "khiêm tốn hạ mình" nhưng lại bị Dịch Trung Kiệt từ chối nhiều lần, thẹn quá hóa giận: "Một ngày mày chỉ kiếm được mười đồng vàng, ngày nào cũng dẫn theo con chắt chiu ăn bánh bao, đêm nay mày đặt riêng một phòng, ông đây chống mắt xem mai mày còn tiền ở hay không, chờ tới mai cho con gái mày chết chung!"
Từng câu từng chữ của Cường Chí Viễn như thanh kiếm đâm vào lòng Dịch Trung Kiệt, khiến mắt anh ta ảm đạm —— Đúng vậy, anh ta chỉ có thể cho Dịch Tiểu Lệ ăn bánh bao hàng ngày với mình, không được bữa nào ngon, bởi vì lương của thuỷ thủ tạm thời quá thấp. Dù phục vụ khách trên tầng bảy kiếm được nhiều nhưng Dịch Trung Kiệt vẫn luôn thấy không an toàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!