Chương 38: (Vô Đề)

Không phải khách quý chỉ có thể tổ chức tiệc rượu ngắn như vậy trong sảnh Dream"s Cradle mà cửa sảnh chỉ mở cho người tham gia vào khoảng thời gian này, các vị khách muốn được người tham gia phục vụ hoặc người tham gia muốn bán dịch vụ kiếm tiền thì chỉ có thế tiến thành vào lúc ấy.

Cho nên dù là người tham gia hay các vị khách đều biết thời gian buổi chiều vô cùng quý giá, từng giây từng phút đều không thể chậm trễ.

Ai cũng muốn ngồi lên chiếc ghế mát xa, bởi vì ngồi trên đó tận hưởng rất thoải mái, nhưng đồng thời không ai muốn ngồi lên nó, bởi vì cái giá Tạ Ấn Tuyết đưa ra rất ảo.

Vào ngày hôm qua, một số vị khách đã thấy cái giá Tạ Ấn Tuyết đưa ra rất đắt —— Mười đồng vàng mười giây, giá tiền này còn bất hợp lý hơn lái chính Enoch đòi mười đồng vàng tiền phòng một đêm.

Kết quả hôm nay Tạ Ấn Tuyết còn đưa ra một cái giá hiếm có hơn nữa.

"Cậu đòi giá hơi quá rồi đấy?" Người phụ nữ tóc vàng nhăn mày, chiếc quạt lông vũ trong tay phẩy nhanh hơn như muốn dập bớt lửa giận: "Hôm qua tôi cũng chỉ trả Enoch ba trăm đồng vàng để mua ghế mát xa."

"Vậy anh ta bán cho cô không?" Tạ Ấn Tuyết mỉm cười ngước lên, liếc mắt nhìn người phụ nữ tóc vàng, từng câu từng chữ như xát muối vào vết thương của cô.

Người phụ nữ tóc vàng: "…"

"Chẳng phải chỉ có ba trăm đồng vàng thôi sao? Để tôi!" Một người đàn ông mắt xám đẩy cô ta ra, ném một túi tiền cho Tạ Ấn Tuyết rồi ngồi lên ghế.

Tạ Ấn Tuyết sai Chu Dịch Côn cất túi tiền trước, sau đó thiết lập mười phút mát xa cho gã, người đàn ông mắt xám nằm phía trên trông rất thỏa mãn, nhưng sự thoải mái chiếc ghế mang tới vẫn không thể khiến ánh mắt gã nhìn Tạ Ấn Tuyết bớt lạnh.

Gã nhìn chằm chằm Tạ Ấn Tuyết như đang nhìn một cái xác.

Thế nhưng ánh mắt Tạ Ấn Tuyết nhìn gã lại rất hăng hái: "Anh này, màu mắt của anh rất đặc biệt, rất đẹp, người quen của tôi cũng có màu mắt giống anh."

"Là thuyền trưởng Hel à? Tôi nhớ màu mắt anh ta cũng giống vậy." Chu Dịch Côn chen miệng, nói xong lại nhìn lướt qua người đàn ông nằm trên ghế mát xa, nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ người này là họ hàng của thuyền trưởng? Màu mắt cũng giống nữa."

Nhưng Chu Dịch Côn nói xong mới thấy không thể nào.

Bởi vì trong sảnh Dream"s Cradle chứa gần hai trăm vị khách, trong đó có mười người mắt xám tóc xám, đừng nói là còn hơn trăm người tóc vàng, chẳng lẽ bọn họ đều là họ hàng của Enoch?

"Không, là một vị khách không mời mà đến phòng tôi đêm qua." Tạ Ấn Tuyết nói, ánh mắt y lướt qua mặt từng vị khách trong sảnh Dream"s Cradle: "Tóc của vị khách kia hơi dài nên tôi sửa lại giúp, chỉ tiếc tóc mọc nhanh quá, cắt mãi không hết."

"Choang."

Tiếng thủy tinh vỡ vang lên, Tạ Ấn Tuyết nghe tiếng nhìn qua, phát hiện đó là một phu nhân tóc xù bóp nát đế ly thủy tinh, cũng may đế ly không làm tay cô ta bị thương, cho nên Tạ Ấn Tuyết không thể biết máu chảy ra từ vết thương cô ta là đỏ, hay là… xanh lá.

Chẳng qua không biết cũng không sao, với ánh mắt chỉ hận không thể ăn tươi y và sự hứng thú cực hạn với ghế mát xa của khách, Tạ Ấn Tuyết đã có thể xác nhận tất cả họ đều không phải người.

Mà là con quái vật được dựng lên từ vô số khối thịt thối rữa chồng chất xuất hiện trong hành lang đêm qua.

Nhưng dù Tạ Ấn Tuyết khiêu khích bọn họ như vậy, việc làm ăn thông qua ghế mát xa vẫn rất tốt, ít nhất tốt hơn công việc chính của y nhiều —— Chiều nay có tổng cộng mười vị khách chọn lên nằm, cho nên sau hai tiếng, Tạ Ấn Tuyết kiếm được đúng ba ngàn đồng vàng.

Vào giờ ăn cơm, Tạ Ấn Tuyết cho Chu Dịch Côn kéo bao tải nhỏ tiền đến phòng ăn, tất cả mọi người trong bếp, bao gồm người tham gia hay khách quý đang ăn khi nhìn thấy bao tải tiền này đều không biết nói gì.

"Vì sao mấy vị khách này lại thích ghế mát xa của y như vậy?" Trong hiện thực Hạ Diệu rất thích ngồi ghế mát xa, cũng đã từng thử mát xa bằng người thật, dễ chịu thì dễ chịu, nhưng không tới nỗi khiến người ta trầm mê khó kiềm chế như vậy.

Cho nên cậu ta lấy làm lạ: "Chẳng lẽ cái ghế kia nằm thích lắm à?"

"Không biết, bọn tớ chưa từng thử." Hàn Tư lắc đầu: "Hay là cậu ngồi thử đi?"

"Tớ lấy đâu ra ba trăm đồng vàng ngồi ghế mát xa của anh ta?" Hạ Diệu bất đắc dĩ nói: "Hai hôm nay cả ba chúng ta cộng lại chỉ kiếm được sáu mươi đồng vàng, còn không bằng số lẻ hôm qua anh ta kiếm được."

"Phục vụ cho khách kiếm được rất nhiều tiền." Văn Nhân Yến nhăn mày nói, đồng thời lén liếc Dương Mạn Thanh và Thư Quảng Hiên: "Hẳn sáng nay hai người kia đã bàn bạc chiều nay biểu diễn tiết mục gì trên sảnh Dream"s Cradle, nghe nói mỗi người kiếm được ba trăm đồng vàng, nhưng tôi vẫn thấy có gì đó không ổn."

"Chẳng phải tối qua đã biết rồi ư?" Hàn Tư hỏi cậu ta: "Kiếm được càng nhiều càng dễ bị quái vật tấn công."

Văn Nhân Yến lại nghiêm túc hơn: "Không chỉ có vậy, các cậu không thấy lạ ư? Không phải số tiền kiếm được khi làm thủy thủ tạm thời và phục vụ khách chênh nhau quá nhiều ư?"

Ba người họ đều chọn trở thành thủy thủ tạm thời, ví dụ xuống tầng hầm giúp nhóm Enoch tra dầu vào động cơ du thuyền, kiểm tra mấy linh kiện xem bị rỉ sét hư hại chỗ nào không hoặc thêm than vào lò.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!