Dù trời đã sáng, thế nhưng ánh sáng vẫn bị mây đen vần vũ chắn mất như hôm qua, chỉ có vài tia sáng mờ mịt như sương len lỏi qua tầng mây cho người ta biết: Trời đã sáng.
Từ sau khi y rời đi, phòng 117 không còn âm thanh nào nữa, Tạ Ấn Tuyết đi tới cửa, chỉ thấy Dịch Tiểu Lệ ôm tay Dịch Trung Kiệt ngủ trên mặt thảm lông ngắn trong phòng.
Tạ Ấn Tuyết vừa định vào xem thử Dịch Trung Kiệt còn thở hay không, chỉ thấy anh ta mở mắt, ôm con gái bên cạnh hỏi: "Bé Lệ, bé Lệ?"
"Bố?" Có lẽ Dịch Tiểu Lệ ngủ không sâu, bị Dịch Trung Kiệt lay mấy lần cũng tỉnh theo, thấy Dịch Trung Kiệt có thể cử động thì ngạc nhiên tròn mắt: "Bố, bố di chuyển được rồi à?"
"Đúng vậy, bố không sao."
Dịch Trung Kiệt gật đầu, nghĩ có lẽ trời sáng rồi sẽ không còn nguy hiểm nữa nên bế Dịch Tiểu Lệ lên giường cho cô bé ngủ thêm.
Anh ta vừa làm xong, những người khác dưới tầng một cũng ra khỏi cửa, thấy Tạ Ấn Tuyết đứng trước phòng 117 thì tụ tập tới, Cường Chí Viễn thấy Dịch Trung Kiệt vẫn ổn, không bị thương, chỉ là đáy mắt có quầng thâm xanh đen, chậc một tiếng: "Sao mày còn chưa chết?"
Dương Mạn Thanh phát hiện Dịch Trung Kiệt không mảy may xây xước cũng ngạc nhiên: "Anh không bị thương hả?"
Tạ Ấn Tuyết để ý trên cổ tay cô quấn một đường băng vải, dưới lớp băng còn có máu rỉ ra, lại nhớ đến quái vật gây ra tiếng động không nhỏ trước cửa phòng cô đêm qua, như vậy không cần nói cũng biết vết thương này từ đâu ra.
Huống hồ trừ Dương Mạn Thanh ra, trên mặt Thư Quảng Hiên cũng có ít vệt màu, dường như cũng đã vật lộn một phen với quái vật.
Nhưng điều khiến Tạ Ấn Tuyết bất ngờ nhất là trong số những người này, trừ y kiếm được nhiều tiền nhất, người bị thương nặng nhất không phải Thư Quảng Hiên hay Dương Mạn Thanh mà là Thẩm Tuấn.
Bởi vì cửa phòng hắn chỉ khá hơn cửa Tạ Ấn Tuyết một chút, chỉ còn lại khung cửa, đi lại khập khiễng, rõ ràng chân bị thương nên không tiện hoạt động.
Các đồng nghiệp thấy tình trạng của hắn không khỏi ngạc nhiên, liên tục hỏi; "Sao anh bị thương nặng vậy?"
"Tôi cũng không biết." Thẩm Tuấn lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Chắc do tôi xui."
Vừa dứt lời, Thẩm Tuấn nghe có người hỏi mình: "Anh Thẩm này, xin hỏi hôm qua anh kiếm được bao nhiêu đồng vàng?"
Giọng người này nhẹ nhàng bình tĩnh, chậm như gió nhẹ, không khiến người khác cảm thấy bị xúc phạm, Thẩm Tuấn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đó là Tạ Ấn Tuyết đã thay bộ trường sam màu trắng ngà.
"Không phải hôm qua tôi đã nói rồi à?" Thẩm Tuấn trả lời, trong giọng để lộ sự nóng nảy: "Hai mươi đồng vàng chứ sao."
Tạ Ấn Tuyết giật giật khóe môi, cười như không cười: "Vậy à."
Y không truy hỏi rốt cuộc Thẩm Tuấn kiếm được bao nhiêu đồng vàng, chỉ là trong tình hình như vậy, câu hỏi của Tạ Ấn Tuyết và thái độ có tật giật mình của Thẩm Tuấn rất khó để người khác không nghĩ nhiều.
Thư Quảng Hiên là đồng nghiệp của Thẩm Tuấn, hơn nữa quan hệ rất tốt, hắn hiểu tính Thẩm Tuấn, cho nên ánh mắt nhìn hắn mang theo nghi ngờ đầu tiên.
Thẩm Tuấn lập tức vặc lại: "Chẳng lẽ tôi còn cần phải giấu mấy người mình kiếm được bao nhiêu tiền hay sao?"
"Nhưng đêm qua quái vật tấn công phòng anh Tạ dữ dội nhất, vì anh ấy kiếm được nhiều tiền nhất." Văn Nhân Yến không phải loại vòng vo, cậu ta nói thẳng: "Sau đó là anh, Dương Mạn Thanh và Thư Quảng Hiên đều bị thương."
Hàn Tư cũng hùa theo cậu ta: "Với lại đối với mấy người kiếm được ít tiền như chúng tôi, quái vật gần như chỉ gõ vài tiếng lên cửa rồi đi, không làm chúng tôi bị thương."
Người đã chơi mấy màn chưa chắc đã thông minh, nhưng ít nhất IQ cũng phải online, góc độ suy nghĩ cũng kín kẽ hơn những người mới, quan trọng nhất là mức độ tấn công của quái vật quả thật được tiến hành theo quy luật, điều này không khó phát hiện.
"Thế Dịch Trung Kiệt thì sao?" Thẩm Tuấn chỉ tay vào Dịch Trung Kiệt vào trong phòng 117: "Tôi không tin các người không nghe thấy tiếng động đêm qua, rõ ràng đêm qua anh ta kiếm được ít nhất, vậy sao quái vật cũng tấn công anh ta?"
Mạnh Bội nói: "Nhưng anh ta không bị thương."
"Đó là vì anh Tạ đã cứu bố em." Nhiều người tụ tập nói chuyện trước cửa phòng như vậy làm Dịch Tiểu Lệ không ngủ được: "Anh Tạ còn bị thương nữa, đêm qua em thấy anh ấy dính nhiều máu lắm!"
Ánh mắt mọi người lại tập trung lên Tạ Ấn Tuyết.
Nói thật với tiếng động lớn như vậy, không một ai có thể yên giấc, thậm chí có người còn thức trắng đến sáng giống Tạ Ấn Tuyết —— Nhưng trước khi bình minh đến, không ai muốn mở cửa xem thử tình hình bên ngoài như thế nào.
Tạ Ấn Tuyết lại dám rời khỏi phòng mình, còn cứu Dịch Trung Kiệt không mảy may xây xước ra khỏi tay quái vật là chuyện không thể, ít nhất người bình thường không thể làm được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!