Không biết vì sao lúc Vạn Vũ nói gói phục vụ "Super vip" sẽ do thuyền trưởng Hel chế biến cho mình, trong đầu Tạ Ấn Tuyết lại xuất hiện suy nghĩ cực kỳ quái dị —— Đừng nói lát nữa món được bưng lên là một bát nước tuyết đấy nhé?
Nhưng Tạ Ấn Tuyết nhanh chóng thấy mình nghĩ nhiều rồi, nếu vậy thì gói phục vụ này phải mang tên "Đau lòng" mới đúng.
Y không ngờ đầu bếp con ngươi xám tro dựng thẳng kia để lại cho mình ấn tượng sâu sắc như vậy, đã một tháng rồi còn khắc sâu như thế.
Mà thuyền trưởng Hel cuối cùng cũng bưng lên vài món ăn rất Tây như gan ngỗng chiên, bít tết bò phô mai, đến cả đồ uống cũng là rượu nho dành cho bữa cơm Tây "tình yêu", chỉ không có sự xuất hiện của món "Đau lòng" vô đạo đức kia.
"Cảm ơn." Tạ Ấn Tuyết mỉm cười, thản nhiên tao nhã, lịch sự cảm ơn thuyền trưởng Hel.
Người đàn ông tóc xám ngắn nghe vậy nói: "Đừng khách sáo."
Giọng của hắn rất trầm, hệt như tiếng gió lạnh lẽo cuốn qua mặt biển lăn tăn, mây mù vần vũ, còn mang theo cảm giác quen thuộc, Tạ Ấn Tuyết ngước lên nhìn người đàn ông, khi đối diện với cặp mắt xám tro không chút ánh sáng kia, cuối cùng y đã hiểu vì sao mình lại có ảo giác kỳ quái đó.
Bởi vì màu mắt của thuyền trưởng Hel rất giống với đầu bếp trong biệt viện Tần Phủ.
Khác nhau ở chỗ một người có con ngươi dựng thẳng, một người con ngươi hình tròn, một người đeo mặt nạ, người còn lại để lộ toàn bộ khuôn mặt, quan trọng nhất là thuyền trưởng Hel không xấu.
Ánh mắt hắn rất sâu nhưng không mang cảm giác khác biệt như người phương Tây, chỉ là trong mắt ngập tràn sự hung tợn điên cuồng khó nói hết, lại bị hắn đè nén trong con ngươi tối như vực sâu, chỉ còn lại sự tĩnh lặng sau khi đóng băng.
Tạ Ấn Tuyết nhìn thẳng vào nó, nói: "Thuyền trưởng Hel này, đã có ai từng nói mắt anh rất đẹp chưa."
"Quả thật có người từng nói vậy." Người đàn ông cao lớn nghe thanh niên nói, đuôi mày khẽ nhếch, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc vòng hoa lê bên tay phải Tạ Ấn Tuyết: "Vòng tay cậu cũng rất đẹp. Chỉ tiếc là mạ bạc, mà tôi thích màu vàng."
Tạ Ấn Tuyết thầm nghĩ: Anh thích màu nào thì liên quan gì tới tôi? Vòng của tôi, tôi thích màu nào làm màu ấy.
"Thật ư?" Nhưng tất nhiên Tạ Ấn Tuyết sẽ không nói kiểu phách lối như vậy, y vẫn cười mỉm, nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Thuyền trưởng Hel tinh mắt lắm. tôi cũng thích hoa văn này nên mua cả đống để trong nhà đeo dần."
"…"
Tạ Ấn Tuyết nghi ngờ có phải mình xuất hiện ảo giác hay không, bởi vì y luôn cảm thấy sau khi mình vừa nói xong câu kia, thuyền trưởng Hel bỗng thoáng ngừng thở.
"Cậu Tạ, tôi đã đưa ghế mát xa về rồi."
Đúng lúc này Chu Dịch Côn hổn hển chạy tới phòng ăn, Tạ Ấn Tuyết không còn chú ý thuyền trưởng Hel nữa, y liếc Chu Dịch Côn, hơi hếch cằm chỉ vào lớp vải trên bộ đồ ăn: "Ồ, ông tới đúng lúc lắm, lau bát nĩa giúp tôi."
Tạ Ấn Tuyết không biết thuyền trưởng Hel có ngừng thở hay không, nhưng y có thể chắc chắn lần này Chu Dịch Côn ngừng thở thật.
Tạ Ấn Tuyết mỉm cười, ánh mắt thướt tha nhìn gã, dịu dàng nói: "Sao, ông không bằng lòng à?"
"Bằng lòng, tôi bằng lòng." Chu Dịch Côn hít sâu một hơi, lập tức cười nịnh, vươn tay lau dụng cụ ăn uống cho Tạ Ấn Tuyết: "Đây là vinh hạnh của tôi mà."
"Tốt lắm." Tạ Ấn Tuyết rất hài lòng với thái độ hạ mình của Chu Dịch Côn, hào phóng thả một đồng vàng vào tay gã: "Đây là tiền cơm cho ông, nhớ thối lại."
Chu Dịch Côn nghe nửa câu đầu vừa mỉm cười, nghe xong nửa câu sau lập tức cứng đờ: "Thối?"
Tất cả đồng vàng bọn họ nhận được đều nằm trong tay Tạ Ấn Tuyết để y trông coi, Chu Dịch Côn không được đồng nào.
"Đúng, tiền cơm của ông là ba đồng bạc, ông phải thối lại tôi chín mươi bảy đồng bạc." Tạ Ấn Tuyết không thèm ngẩng đầu, cụp mắt dùng dao cắt một miếng bò bít tết cho vào miệng thưởng thức.
Chu Dịch Côn nhìn gói phục vụ xa hoa trước mặt Tạ Ấn Tuyết, lại nhìn đồng vàng trong tay mình, khó tin nói: "Ba đồng bạc thì ăn được gì?"
Bé gái Dịch Tiểu Lệ ngồi cách đó không xa quơ đồ ăn trong tay mình, nói với Chu Dịch Côn: "Ăn được một chiếc bánh bao to đó chú."
"Nghe thấy chưa, thịnh soạn lắm đấy." Tạ Ấn Tuyết nghe vậy mỉm cười, phất tay với Vạn Vũ, gọi thêm một cốc sữa bò cho Dịch Tiểu Lệ.
Chu Dịch Côn: "…"
Vì mạng sống, gã không thể tức giận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!