Tuy cái tên Nại Nại nghe khá giống tên giả, nhưng ở nơi như thế này, tên thật hay giả cũng không có ý nghĩa gì.
Bé gái Dịch Tiểu Lệ và người bố làm bảo vệ Dịch Trung Kiệt đang trên đường đến tòa nhà nào đó, gã đàn ông trung niên luôn mắng chửi người khác tên Cường Chí Viễn, nhân viên văn phòng Vạn Vũ và đồng nghiệp Dương Mạn Thanh, hai nam đồng nghiệp Thư Quảng Hiên, Thẩm Tuấn và cấp trên Phương Long cùng tham gia trò chơi, cô gái mặt mũi bình thường mặc đồ thể thao tên Mạnh Bội, nữ sinh từ nãy tới giờ không nói gì tên Mã Hân Đồng, hai người họ đều đang đi trên đường, không biết vì sao lại tới đây, còn người phụ nữ mặc sườn xám tên Tô Tầm Lan.
Toàn bộ những người này đều là người mới.
—— Ít nhất trông bọn họ rất giống người mới, vì bọn họ không mang theo bất cứ hành lý nào cả, số lượng đồ vật trên người rất hợp với trạng thái một người mới đột nhiên bị kéo vào trò chơi.
Đáng nhắc tới là, khi Tạ Ấn Tuyết tự giới thiệu xong tên mình, người phụ nữ mặc sườn xám Tô Tầm Lan chợt nhìn y thêm mấy lần.
Thật ra dù cô ta nhìn mấy lần, nhìn lén lút hay nhìn công khai, thậm chí nhìn chằm chằm không chớp mắt thì Tạ Ấn Tuyết cũng sẽ không quan tâm, bởi vì y đã sớm quen với cái nhìn chăm chú như vậy.
Trước thì không nói, gần có Văn Nhân Yên đã lén nhìn y mấy lần.
Tạ Ấn Tuyết biết, chỉ là y vờ như không phát hiện, không tỏ thái độ mà thôi.
Nhưng Tô Tầm Lan thì khác.
Rõ ràng sau khi Tạ Ấn Tuyết giới thiệu tên xong, trong mắt cô ta lóe lên vẻ kinh ngạc, hệt như đã từng nghe tới cái tên "Tạ Ấn Tuyết" nhưng chưa bao giờ gặp, bây giờ có thể thấy người thật, lồng ghép tên tuổi vào nó.
Cho nên dù cô ta nhanh chóng cụp mắt che giấu cảm xúc, Tạ Ấn Tuyết vẫn để ý.
Không phải Tạ Ấn Tuyết khoe khoang gì, nhưng người biết tên y chắc chắn không phải loại xoàng —— Dù từ lúc người phụ nữ này tham gia trò chơi vẫn luôn yếu đuối thút thít.
Tạ Ấn Tuyết thầm mỉm cười, chẳng qua y vẫn đáp lời Văn Nhân Yến như cũ, giả bộ không biết gì.
Sau khi màn tự giới thiệu kết thúc, mọi người đã có ấn tượng sơ bộ về nhau, tất cả bắt đầu bàn xem đêm nay chọn phòng nào ở tạm trước, tiếp đó nhân lúc trời chưa tối hẳn thì đi xem thử có cách nào kiếm đủ tiền phòng cho ngày mai hay không.
Căn rẻ nhất cũng phải mười đồng vàng, còn có tiền cơm, mấy cái này đều không phải khoản tiền nhỏ.
Văn Nhân Yến nhận được một đồng vàng từ Tạ Ấn Tuyết, cho nên về tình hay lý đều phải phục vụ y tới cùng, ân cần hỏi Tạ Ấn Tuyết: "Anh Tạ định ở phòng nào? Để tôi khiêng ghế mát xa qua cho anh."
Chắc chắn căn phòng Tạ Ấn Tuyết muốn ở sẽ là khoang hạng nhất, nhưng bây giờ y không có tiền, vì thế Tạ Ấn Tuyết nói: "Không có gì khác nhau, phòng nào cũng được."
Chu Dịch Côn xích lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Vậy tôi ở chung một phòng với cậu được không?"
Tạ Ấn Tuyết mỉm cười dịu dàng: "Được."
Chu Dịch Côn nghe vậy không khỏi phấn khích, còn chưa kịp vui mừng đã nghe Tạ Ấn Tuyết nói tiếp: "Như ông nghĩ chắc?"
"Vậy tôi ở phòng sát bên cậu." Chu Dịch Côn kéo chặt áo choàng tắm, xấu hổ mỉm cười, hậm hực mở cánh cửa phòng bên cạnh phòng Tạ Ấn Tuyết.
Cuối cùng Tạ Ấn Tuyết quyết định mở cửa phòng số 109.
Biển số phòng lớn cỡ bàn tay này màu xám bạc, hoa văn xung quanh xinh đẹp phức tạp giống viền ren, đèn dầu sát tường phản xạ ánh sáng khiến biển số phòng tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật.
Văn Nhân Yến kéo ghế mát xa về phòng Tạ Ấn Tuyết, lại phát hiện y cứ đứng ở cửa phòng nhìn chằm chằm cánh cửa trắng không cử động, dường như đang ngẩn người.
Cậu ta cũng nhìn theo Tạ Ấn Tuyết, còn tưởng Tạ Ấn Tuyết đang ngắm nhìn biển hiệu trên cửa, nói: "Biển số phòng tinh xảo quá."
"Rất tinh xảo."
Tạ Ấn Tuyết khẽ gật đầu, sau đó y nâng tay phải sờ lên cánh cửa, phần cổ tay và mu bàn tay lộ ra khỏi ống áo trắng tuyết không kém cửa là bao, Văn Nhân Yến ngơ ngẩn nhìn cánh tay trắng tuyết kia, suýt nữa để lỡ câu tiếp theo của Tạ Ấn Tuyết: "Hơn nữa còn rất mới, cũng giống cái cửa này vậy."
"Sao?" Văn Nhân Yến hoàn hồn.
Tạ Ấn Tuyết lại không đáp lời cậu ta mà bước sang bên cạnh, đẩy cửa phòng 110, tiếp đó là phòng 111, cả 112… Y đẩy cửa tám phòng liên tục mới dừng lại, tổng kết: "Nhưng vải vóc trong phòng hơi lộn xộn, đồ nội thất không hỏng không dơ nhưng cũng không mới hoàn toàn."
Tạ Ấn Tuyết cụp mắt nhìn vòng sơn trắng trên đầu ngón tay: "Sơn trên cửa phòng 117 thậm chí còn chưa khô."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!