Chương 34: (Vô Đề)

Người nói là một thiếu nữ mặc bộ váy lolita đen theo phong cách Gothic, trên mặt đánh phấn trang điểm đậm, nhăn mày đầy cảnh giác, nói xong còn nắm chặt chiếc vali trong tay.

Câu hỏi của cô cũng là câu hỏi của phần lớn những người ở đây, bởi vì mọi người không thể thấy rõ hình dáng chấm đen, sóng đánh mặt biển dữ dội như dưới đáy biển sâu có con thú lớn đang quẫy mình, tạo nên gió lớn sóng động ở phía trên.

Thuyền có thể chạy bình thường trên sóng biển cuồn cuộn thế này ư?

Tiếng gầm của thú trong bóng tối mà bọn họ không nhìn thấy cũng lớn dần, hệt như đang chào đón thủ lĩnh đến, tất cả manh mối rất khó để khiến người khác không thể không nghi ngờ chấm đen kia không phải thuyền mà là… con quái vật biển nào đó.

"Là thuyền."

Giọng nói ấm áp của Tạ Ấn Tuyết lại cho mọi người một đáp án chắc chắn.

Lúc tiếng nói của y biến mất trong gió biển, chấm đen cũng dần hiện rõ trước mặt mọi người.

Quả thật đó là một chiếc thuyền, hoặc là nói đó là chiếc du thuyền hơi nước.

Phần thân nó tuy nhỏ bé so với biển rộng mênh mang, nhưng khi nó tới gần trạm, mọi người phát hiện thuyền khổng lồ tráng lệ đến mức bọn họ ngẩng đầu lên chưa chắc đã nhìn thấy phần đỉnh ống khói, chỉ có thể thấy trong ống khói phun ra từng luồng khói hòa vào mây, hệt như toàn bộ mây đen trên mặt biển đều đến từ tro than cháy trong lò thuyền.

Cuối cùng du thuyền dừng lại trên trạm chờ làm bằng gỗ, bọt nước lúc nó đi tới bắn đầy lên ván gỗ mọc rêu xanh khiến trạm chờ vốn đã lầy lội ẩm ướt nay lại càng bẩn thỉu.

Mọi người lùi vài bước tránh nước biển, ánh mắt thuận theo ván gỗ nhìn lên, thấy tên chiếc du thuyền ở phần đầu: [Hel"s Dream].

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồng phục hải quân xanh trắng xuất hiện gần lan can, vẫy tay mỉm cười chào hỏi người đứng trên trạm: "Hi, các bạn cũng là khách du lịch muốn lên thuyền ư?"

"Tôi là lái chính chiếc du thuyền này, các bạn có thể gọi tôi là Enoch." Người đàn ông có mái tóc vàng óng lóa mắt, đôi mắt xanh lam, vẻ ngây thơ trên gò má chưa mất hẳn khiến anh ta trông như thiên sứ giữa bờ biển âm u, tràn đầy sức sống phấn chấn.

"Đây chính là NPC hướng dẫn phó bản lần này." Thiếu nữ mặc đồ phong cách Gothic thấy thế nói: "Trong tất cả phó bản, người đầu tiên trò chuyện với người chơi đều là NPC dẫn đường, người đó sẽ không lừa người chơi, mà những lời anh ta nói thường rất quan trọng, chúng ta nhất định phải nghe."

Bên cạnh cô là một cô gái mặc đồng phục nữ sinh Nhật Bản, xem ra là đồng đội của cô: "Vân Thiến, anh ta hỏi chúng ta có phải du khách lên thuyền hay không, vậy lần này chúng ta phải lên thuyền ư?"

Thiếu nữ mặc đồ Gothic tên "Vân Thiến" gật đầu: "Hẳn là vậy."

Trong lúc các cô đang nói chuyện, bệ di chuyển lên boong tàu dần được hạ xuống, bóng Enoch xuất hiện ở đầu kia bệ, phía sau còn có không ít người ăn mặc giống anh ta, chỉ là màu tóc, chiều cao và hình thể hơi khác biệt.

Vân Thiến tiến lên một bước, nói với Enoch: "Vâng thưa lái chính, bọn tôi đều là du khách muốn lên tàu."

"Lên thuyền phải có vé, một đồng vàng một tờ."

NPC hướng dẫn Enoch là kiểu hiền lành xinh đẹp hiếm thấy, anh ta luôn mỉm cười, cách nói chuyện cũng rất đáng yêu, thế nhưng lại khiến cho những người đứng trên trạm hoang mang nhìn nhau.

"Một đồng vàng?"

"Phải có vàng à?"

"Tôi chỉ mang theo tiền mặt thôi, dùng tiền được không?"

Một người phụ nữ ăn mặc theo lối công sở lấy mấy tờ một trăm đồng từ trong ví đưa cho Enoch, anh ta lắc đầu: "Không được, chúng tôi chỉ dùng đồng bạc và đồng vàng, một trăm đồng bạc bằng một đồng vàng. Nếu các bạn không có thì có thể dùng thứ đáng giá để thế chấp cho tôi, đổi lấy giá tiền tương ứng."

"Thứ đáng giá?" Người phụ nữ công sở nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó tháo chiếc vòng ngọc đeo trên tay hỏi Enoch: "Cái này được không?"

"Vòng ngọc phiêu phỉ, trị giá ba đồng vàng." Enoch lấy chiếc vòng ngọc của nữ công sở, lấy hai đồng vàng ra khỏi túi trả lại cho cô: "Cô có thể lên thuyền."

"Vạn Vũ, Vạn Vũ!" Một người phụ nữ cũng mặc đồ công sở đen đi tất chân đứng gần đó, dường như là đồng nghiệp vội gọi giật lại: "Cô có hai đồng vàng, có thể mua vé giúp tôi không?"

Vạn Vũ nghe vậy không đồng ý ngay nhưng cũng không từ chối, có vẻ đang do dự.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest đen đứng lên, tháo chiếc đồng hồ xanh trên tay xuống: "Để tôi mua vé cho cô, Mạn Thanh."

Enoch cầm lấy đồng hồ, hỏi hắn: "Rolex Submariner 116610LV, giá bảy đồng vàng, thưa anh, anh mua hai vé à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!