Chương 33: Cái chết số hai – Hel’s Dream

Một tháng sau, vào mười một giờ đêm thứ hai mươi chín tính từ ngày phó bản đầu tiên kết thúc, Tạ Ấn Tuyết xuất hiện một mình ở tầng cao nhất tòa nhà Vân Úy, lúc này cách ngày thứ ba mươi một tiếng đồng hồ.

—— Cũng như lần đầu, thời gian cho người tham gia đi vào "Khóa trường sinh" không xác định, mọi người chỉ biết nó sẽ bắt đầu vào thời gian ngẫu nhiên ngày thứ ba mươi.

Mà người tham gia trò chơi nếu muốn lập đội thì phải giữ cho bản thân và đồng đội không cách nhau quá mười mét, cho nên vào khoảng thời gian tiếp theo, Tạ Ấn Tuyết đều phải ở gần Chu Dịch Côn, không thể cách xa nhau.

Bằng không có thể bọn họ sẽ đi vào phó bản khác nhau.

Tạ Ấn Tuyết thích màu trắng nhất, nhưng đêm hôm khuya khoắt, nếu y mặc bộ trường bào trắng như tuyết sẽ rất đáng sợ, vì thế Tạ Ấn Tuyết bèn mặc bộ đồ tím nhạt thường mang, hoa lê trên vai, mái tóc đen vẫn dùng sợi dây đỏ thắt lỏng sau đầu, hai mắt khép hờ, lặng lẽ nằm nghiêng trên chiếc ghế mát xa hoàn toàn không hợp với khí chất cao ngạo của y.

Chu Dịch Côn cũng vậy.

Gã nằm trên một chiếc ghế mát xa khác cách Tạ Ấn Tuyết chưa đến năm mét, phía trước còn có một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồng phục đang ngồi, cô đến để bóp chân cho Chu Dịch Côn —— Kiểu như vậy rất hợp gu Chu Dịch Côn.

Chỉ tiếc tay phải gã bó thạch cao, trên mặt toàn là vết bầm xanh tím, trán còn dán băng gạc, ủ rũ hốc hác, cực kỳ chật vật, đến mức Tạ Ấn Tuyết vừa thấy gã đã bật cười, dù giọng điệu hiền hoà nhưng lại khó che nổi ý cười trên nỗi đau người khác: "Xem ra tháng này ông chủ Chu gặp nhiều chuyện thật."

Chu Dịch Côn nghe xong nổi giận, một tháng này không ngày nào gã sống bình yên, thế nhưng gã không thể phát cáu với Tạ Ấn Tuyết.

Tại vì Tạ Ấn Tuyết và thầy Trần Ngọc Thanh của y là hai thái cực khác nhau, đừng thấy y luôn tỏ vẻ hiền lành khiêm tốn, dịu dàng dễ gần, thế nhưng Tạ Ấn Tuyết là người vô tình nhất, cho nên dù Chu Dịch Côn không tình nguyện tham gia trò chơi cùng Tạ Ấn Tuyết nhưng lại không dám tỏ thái độ cứng đầu chống đối, chớ nói chi dùng an toàn của Liễu Bất Hoa đang chung mạng với gã để đe doạ Tạ Ấn Tuyết.

Bởi vì gã không hề nghi ngờ: Nếu gã không nghe theo Tạ Ấn Tuyết, chắc chắn y sẽ chẻ gã thành người heo, đặt trong cái bình di động rồi đưa gã vượt màn.

Cho nên khi Chu Dịch Côn bị Tạ Ấn Tuyết cười cợt thì không những không tức giận mà còn tươi cười mời Tạ Ấn Tuyết dùng thử chiếc ghế mát xa gã vừa mua.

"Cậu Tạ, nằm không thế còn gì vui?" Chu Dịch Côn hưởng thụ khoảnh khắc thoải mái khó có được trong tháng, hé mắt nhìn trộm Tạ Ấn Tuyết, nịnh nọt hỏi y: "Hay là tôi cũng gọi người đến đấm bóp cho cậu nhé?"

"Không cần, có cái ghế này của ông là được rồi." Tạ Ấn Tuyết không thèm nhấc mí, nghiêng người liếc Chu Dịch Côn, nhếch môi cười nói: "Về sau tôi cũng sẽ mua cho Bất Hoa một chiếc để trong nhà."

"Sao lại không? Chiếc ghế mát xa này ba trăm ngàn một chiếc, nạp điện một lần đủ dùng bảy mươi hai tiếng, dù không có điện cũng có thể sạc bằng pin mặt trời, mang vào phó bản dùng cũng được." Chu Dịch Côn nghe vậy vội nịnh hót: "Không cần phiền cậu Liễu đâu, chờ đến mai tôi sẽ cho người đưa hai cái ghế đến phủ cậu."

"Ồ?"

Tạ Ấn Tuyết nghe vậy lại rất hào hứng, quả thật y cảm thấy chiếc ghế mát xa này không tệ, tháng trước y còn đang đau lòng vì mất chiếc bàn hoa lê gỗ đàn hương đen, đang cần một chiếc ghế thoải mái hơn.

"Tạo kiểu được không?" Tạ Ấn Tuyết hỏi: "Màu xám này xấu quá, đặt tôi chiếc màu trắng."

"Được, được chứ." Chu Dịch Côn đáp liên tục: "Chắc chắn tôi sẽ chuẩn bị cho cậu chiếc ghế mát xa trắng."

"Tốt lắm."

Tâm trạng Tạ Ấn Tuyết không tệ, hiếm khi khen một câu, sau đó ngước lên nhìn đồng hồ treo tường —— Bây giờ là mười một giờ năm mươi chín phút, cách ngày mai chưa tới một phút, tuy bọn họ không chắc đi vào phó bản vào đúng mười hai giờ đêm nhưng đề phòng vẫn tốt hơn.

Nể mặt Chu Dịch Côn định tặng chiếc ghế mát xa đắt tiền cho mình, Tạ Ấn Tuyết tốt bụng nhắc nhở: "Sắp sang ngày mai rồi đấy, ông chủ Chu có gì muốn đưa vào phó bản thì tranh thủ ôm cho chặt, đừng để lát nữa quên mất."

Chu Dịch Côn nghe vậy liền ngồi dậy đi xuống lấy đồ, nhưng vừa đặt chân lên thảm, gã chợt nhớ ra mình không thể cách Tạ Ấn Tuyết quá mười mét nên vội rụt chân về, sai người phụ nữ đứng bên chân mình: "Viện Viện, em đi lấy cái vali bên kia qua đây cho tôi."

"Vâng anh."

Người phụ nữ gã gọi là "Viện Viện" lập tức đứng lên đi đến chiếc bàn thuỷ tinh dài đối diện, chỉ vào chiếc vali đen đặt cạnh góc bàn nói: "Là chiếc vali này hả anh?"

"Đúng, là cái đó." Chu Dịch Côn gật đầu, lại nhìn Tạ Ấn Tuyết cách mình không xa: "Vali của cậu Tạ đâu?"

Tạ Ấn Tuyết không thèm hé môi, chỉ vỗ nhẹ lên chiếc ghế mát xa bên dưới, ý bảo y chỉ mang theo thứ này vào phó bản.

Chu Dịch Côn: "…"

Gã chỉ tiện miệng nói có thể mang theo chiếc ghế này vào phó bản hưởng thụ chứ không có ý định mang nó vào thật. Dù sao ghế mát xa cũng chỉ biết xoa bóp chứ dùng làm gì được nữa? Mang vào trò chơi rồi để làm gì?

Nhưng gã không có gan cãi Tạ Ấn Tuyết, Chu Dịch Côn quay qua nhìn Viện Viện, vươn tay định nhận lấy chiếc vali cô đưa tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!