Cậu ta đã từng tham gia trò chơi một lần nên biết sự sợ hãi lớn nhất của con người đối với thứ mình không biết là cái chết, có lẽ lúc Tiêu Như Thi biết quỷ nữ váy đỏ không giết mình thì không sợ tới vậy, nhưng trong mắt cô không chỉ không sợ mà còn muốn hỏi quỷ nữ váy đỏ chuyện liên quan đến Tô Khiêm… Dù trong đó có Tạ Ấn Tuyết thêm dầu vào lửa, nhưng quan trọng nhất vẫn là Tiêu Như Thi có thể chịu đựng được.
Chỉ có thể nói không hổ là chị Tiêu Tư Vũ?
Nghĩ tới đây, Lã Sóc nhịn không được nhìn thanh niên bên cạnh, cậu ta nhớ lúc Tiêu Tư Vũ vừa tham gia trò chơi cũng rất bình tĩnh, đến cả Vệ Đao và Kỷ Đào đều cảm thấy đám người mới bọn họ có tố chất rất tốt.
Chẳng qua Lã Sóc vẫn khó hiểu nhất là vì sao Tạ Ấn Tuyết lại xuất hiện trong hiện thực?
… Không phải y là NPC trong trò chơi à?
Sau khi giải quyết vấn đề của Tiêu Như Thi, Tiêu Tự Lâm và bà Tiêu đều cố gắng giữ Tạ Ấn Tuyết lại ăn trưa, Tạ Ấn Tuyết nhã nhặn từ chối, chẳng qua y thấy Lã Sóc và Tiêu Tư Vũ đều như có mười vạn câu hỏi vì sao muốn hỏi mình nên lúc rời đi đã dặn Liễu Bất Hoa lái xe chậm lại.
Quả nhiên bọn họ vừa lái ra khỏi nhà họ Tiêu không bao lâu, Lã Sóc đã chở Tiêu Tư Vũ trên chiếc xe đạp điện đuổi kịp.
"Cùng đi ăn trưa không?"
Tạ Ấn Tuyết hạ cửa sổ xe xuống, trong mắt ngập tràn ý cười, trông như quân tử khiêm nhường lương thiện mời mọc Tiêu Tư Vũ.
Tuy ban đầu bọn họ là người có ý định này, nhưng khi người chủ động biến thành Tạ Ấn Tuyết, bọn họ lại hơi sợ, cứ có linh cảm không phải chỉ đơn giản là bữa cơm, lo lắng đồng ý.
Ai ngờ Tạ Ấn Tuyết dẫn bọn họ đến một tiệm cơm, lấy hai cuốn thực đơn từ nhân viên, một cuốn cho bọn họ, một cuốn cho Liễu Bất Hoa, nghiêm túc gọi món.
Lã Sóc và Tiêu Tư Vũ không biết Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa có ám ảnh gì với việc "gọi món" hay không, nhưng bây giờ hai người họ đang mắc chứng ptsd(1) nên đồng loạt lắc đầu từ chối: "Anh Tạ cứ gọi đi."
(1) PTSD: Chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương
Tạ Ấn Tuyết mỉm cười nhìn bọn họ, đưa hết thực đơn cho Liễu Bất Hoa: "Bất Hoa, con chọn đi, muốn ăn gì thì gọi."
"Con muốn ăn gà cay Trùng Khánh." Liễu Bất Hoa vừa gọi món đã chọn ngay thịt gà không được ăn trong bữa tiệc ở biệt viện Tần Phủ, còn có lưỡi heo xào ớt, tai mui heo trộn, móng heo hầm, cuối cùng tích vào món "Cơm đầu người" để no bụng.
Lã Sóc, Tiêu Tư Vũ: "…"
Hay lắm, tất cả đều là những món bọn họ không dám ăn.
Trong lúc chờ thức ăn được đưa lên, nhân dịp Liễu Bất Hoa châm trà cho Tạ Ấn Tuyết, Tiêu Tư Vũ và Lã Sóc mới lấy hết can đảm hỏi vấn đề thắc mắc từ lúc nhìn thấy anh Tạ: "… Anh Tạ, anh không phải người đưa đò à? Chẳng lẽ NPC cũng có thể rời khỏi trò chơi?"
Tạ Ấn Tuyết cụp mắt, dùng nắp chén gạt nhẹ bã trà, thản nhiên nói: "Tôi chưa từng nói mình là người đưa đò."
"Đúng vậy, với lại không phải tôi cũng đã nói rồi sao? Tôi và cha nuôi cùng tham gia trò chơi." Liễu Bất Hoa cũng nói đỡ cho Tạ Ấn Tuyết: "Nhưng mấy người không tin."
Lã Sóc và Tiêu Tư Vũ nghe vậy đều ngạc nhiên.
Bọn họ cẩn thận nhớ lại bảy ngày trong trò chơi, đúng là Tạ Ấn Tuyết chưa bao giờ nói thẳng mình là người đưa đò, nhưng tất cả hành động của y, bao gồm cả thái độ ngầm thừa nhận đều khiến mọi người nghĩ y là người đưa đò.
Vậy là… Tạ Ấn Tuyết đã lừa bọn họ?
Lã Sóc và Tiêu Tư Vũ còn định hỏi vì sao Tạ Ấn Tuyết lại làm thế, nhưng nghĩ đến những lời Tạ Ấn Tuyết vừa nói với Tiêu Như Thi ở nhà họ Tiêu, bọn họ lập tức im lặng —— Tất nhiên là vì Tạ Ấn Tuyết đang "làm ăn".
Về phần mối làm ăn này hiệu quả như thế nào, bọn họ cũng đã rõ như ban ngày, ít nhất sáng nay Tạ Ấn Tuyết không bị ho, càng đừng nói đến hộc máu, mà thỉnh thoảng trong trò chơi y lại nôn ra một ngụm máu khiến mọi người có cảm giác y sắp chết đến nơi.
"Chị tôi…" Tiêu Tư Vũ im lặng một lát, khi món đầu tiên được mang lên thì nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Chỉ một lá bùa là có thể giữ an toàn cho chị ấy ư?"
"Được." Tạ Ấn Tuyết không thèm nhấc mắt, chắc chắn nói: "Oan có đầu nợ có chủ, chị cậu không thù không oán gì với cô ấy, không sao."
Liễu Bất Hoa vẫn giống như lúc ở biệt viện Tần Phủ, trước khi Tạ Ấn Tuyết động đũa sẽ lau bát lau đũa cho y một lần rồi dâng đũa tới tay Tạ Ấn Tuyết.
Tiêu Tư Vũ nhìn vẻ thong dong của y, không khỏi thêm lo lắng: "Nhưng chị tôi cưới Tô Khiêm đấy."
Tạ Ấn Tuyết ngước lên nhìn gã: "Nhưng Tô Khiêm làm sai sao có thể đổ cho chị cậu, yên tâm đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!