*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng khi nghe Tạ Ấn Tuyết nói, mọi người đều đứng im, không ai có ý muốn tự mình đến tiền viện xem thử.
Chủ yếu là vì môi Tạ Ấn Tuyết không có chút máu, hai gò má trắng bệch ốm yếu, rất giống với người đẹp ma quỷ thu hút vẫy gọi bạn trong phim kinh dị, muốn kéo bạn vào hố sâu chết chóc.
Sở Lệ, một trong bốn nữ sinh ký túc xá dè dặt cất tiếng: "Nhưng vừa rồi quản gia nói với bọn tôi nếu có chuyện quan trọng thì tới nhà đối diện ở tiền viện tìm ông ta."
Tạ Ấn Tuyết chầm chậm hỏi lại cô: "Không phải không tìm thấy nguyên liệu nấu ăn là chuyện quan trọng à?"
Trong trò chơi sống còn, NPC đã nêu rõ các quy tắc, nhưng chỉ cần là người bình thường sẽ không muốn biết kết quả của việc không tuân theo quy tắc như thế nào, cho nên nếu quản gia đã nói phải giao nguyên liệu nấu ăn ra vào giờ Dậu, vậy bọn họ nhất định phải chuẩn bị nguyên liệu trước giờ Dậu.
Trần Vân nói đỡ cho bạn cùng phòng: "Vậy sao anh biết phòng bếp ở tiền viện?"
Tạ Ấn Tuyết bật cười, gật gù nói: "Nhà tôi là tứ hợp viện bốn lối, dù biệt viện này nhỏ hơn nhà tôi nhiều, nhưng có lẽ cách xây không khác lắm."
Sở Lệ nghe xong, đôi môi mấp máy như muốn phản bác lại Tạ Ấn Tuyết, Vệ Đao nghe đến đó, lập tức cắt ngang cô: "Kết cấu của tứ hợp viện đều có quy luật, đúng là không khác nhau nhiều."
Trước đây hắn còn thấy nhóm người mới này có tố chất không tệ, dù sao lần đầu hắn vào trò chơi đã gặp phải những người mới có tố chất tâm lý kém, cứ gào thét nói chắc chắn đây là tiết mục đùa giỡn nào đó, còn nói muốn báo cảnh sát, mãi tới khi thấy có người chết thật mới chịu ngoan ngoãn. Chẳng qua bây giờ Vệ Đao lại thấy người mới có vẻ quá cẩn thận – đây không phải chuyện tốt.
Nếu người mới nào cũng cẩn thận dè chừng như thế, vậy thì… bọn họ sẽ không có bia đỡ đạn.
Cho nên bây giờ Vệ Đao nói vậy là để loại bỏ lo lắng của Trần Vân và Sở Lệ, khiến các cô yên tâm, tốt nhất có thể lừa các cô đến tiền viện xem thử.
Tiếc rằng Trần Vân không mắc lừa, cô chia hết cỏ bốn lá cho bạn cùng phòng, những người khác thì không, bao gồm cả người phụ nữ trung niên Cao Xảo hiện đang ở chung phòng với các cô.
Cao Xảo thấy thế không khỏi xấu hổ, chẳng qua chị ta cũng hiểu mình miễn cưỡng chen vào ở với mấy nữ sinh, vốn không quen không biết, bây giờ bảo nhóm các cô xem chị ta như người một nhà là chuyện không thể.
Mà trong nội viện không thể tìm thấy nguyên liệu nấu ăn, Cao Xảo cùng đường, đưa mắt nhìn Tạ Ấn Tuyết, thấy vẻ mặt y hòa nhã bèn đi đến gần cửa thùy hoa, nói: "Thế đi thôi, chúng ta tới tiền viện xem thử."
Tạ Ấn Tuyết đều thấy rõ sự cẩn thận của Vệ Đao và bốn nữ sinh, vẻ mặt y không thay đổi, dẫn đầu bước ra khỏi cửa thùy hoa, đi thẳng vào tiền viện.
Lúc mọi người tới đây đều xuất hiện thẳng trong nội viện, chưa từng bước qua tiền viện. Bây giờ đi vào tiền viện, Tạ Ấn Tuyết mới phát hiện tiền viện và nội viện như hai thế giới hoàn toàn khác biệt – sắc trời trong nội viện ảm đạm, mây đen mù mịt như có thể đổ cơn mưa tầm tã bất cứ lúc nào, nhưng thời tiết ở tiền viện lại trong lành thoáng đãng, ánh nắng tươi sáng, người đứng ở đây dường như sẽ tự động lên tinh thần theo thời tiết.
Đúng như Tạ Ấn Tuyết nói, phòng bếp được xây ở tiền viện, bên cạnh còn có vườn rau tầm năm mươi mét vuông, hệt như gió mát ấm áp dễ chịu, bầu trời xanh kéo dài như thế là để tạo điều kiện cho các loại củ quả trái cây trong vườn phát triển.
Những người còn lại thấy Tạ Ấn Tuyết, Liễu Bất Hoa và Cao Xảo đi vào tiền viện rồi vẫn không có gì xảy ra cũng lục tục đi theo. Sau khi thấy vườn rau trong khu nhà chính, Lã Sóc không kìm được cảm thán: "Đệt, có vườn rau thật này."
Trong vườn rau có dưa chuột, cà chua, các nguyên liệu làm gia vị nấu ăn phổ biến như hành, gừng, tỏi…, trong chiếc giỏ đựng rơm ở phía nam có trứng gà vịt ngỗng, thậm chí có cả trứng muối, cạnh hàng rào có giỏ rau để bọn họ lựa chọn nguyên liệu nấu ăn.
Tiêu Tư Vũ lái xe sang không dám tin: "Trò chơi sống còn chỉ đơn giản vậy thôi sao?"
Vừa mới dứt lời, trong phòng bếp cạnh vườn rau có mười người ăn bận quái dị đi ra, bọn họ mặc áo trắng, nhưng trên áo trắng lại loang đầy vết mỡ đông, máu bẩn, trên mặt còn đeo chiếc mặt nạ đen che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt, ánh mắt nham hiểm đáng sợ nhìn qua nhóm người trong sân, dao phay trong tay vài đầu bếp còn đang nhỏ máu tong tỏng, nhuộm miếng đất dưới chân thành màu đỏ sẫm nặng nề.
Lã Sóc u ám tiếp lời Tiêu Tư Vũ: "Không, nhìn là biết không đơn giản rồi."
Tạ Ấn Tuyết đếm số người, phát hiện số lượng đầu bếp cũng là mười bốn giống bọn họ.
Cộng thêm bọn họ đi ra từ phòng bếp, lại cầm dao phay, thân phận của họ đã rõ ràng – Hẳn là đầu bếp cho bữa tiệc lần này.
Ngụy Thu Vũ ôm tay bạn cùng phòng Trần Vân, sợ hãi hỏi: "Chắc chúng ta không cần được mấy người này đồng ý mới có thể mang nguyên liệu đi đâu đúng không?"
"Chắc họ là đầu bếp." Vệ Đao thấy rất có thể, bằng không trò chơi lần này quá đơn giản, hắn nhắc nhở mọi người: "Tất cả nhớ cẩn thận."
Nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, một đầu bếp trong số đó nhỏ giọng cười khẽ, hỏi thăm mọi người bằng giọng nói khàn đục như phát ra từ ống bễ cũ nát: "Các vị khách quý tới lựa chọn nguyên liệu nấu ăn à?"
"Mời vào."
Đầu bếp kia mở cửa hàng rào vườn rau, hơi cúi người xuống thành tư thế mời chào mọi người vào vườn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!