Chương 27: (Vô Đề)

Mà với cặp Tạ Ấn Tuyết và Cửu, mọi người lại có cảm giác như bị thồn thức ăn cho chó —— Từng câu từng chữ của hai người này có khác gì liếc mắt đưa tình đâu?

Bây giờ dù Tạ Ấn Tuyết cắn Cửu thật, cắn rách da chảy máu, lột một miếng thịt cũng khó có thể xóa đi cảm giác ấy.

Nhưng Tạ Ấn Tuyết không cắn Cửu.

Y chỉ nhẹ nhàng nhích ngón tay như đang phủi đất, nhưng trên cổ Cửu lại thủng một lỗ lớn, chỉ trong chớp mắt, máu đỏ ấm áp đua nhau chảy ra khỏi vết thương.

Cùng lúc đó, cơ thể Tạ Ấn Tuyết cũng khẽ run lên. Máu lỏng theo khóe môi y chảy ra, vẽ trên môi y vệt đỏ dài —— Đây là cái giá phải trả khi y tấn công người đưa đò.

Nhưng cơn đau này lại càng khiến đôi mắt Tạ Ấn Tuyết trong veo, ý cười nơi đáy mắt dày lên, pha lẫn với điên cuồng quét qua, lấy ngón tay lau vết máu nơi cổ người đàn ông, sau đó ngẩng cổ lên như chờ chém, há miệng l**m vết máu trên đầu ngón tay.

"Được lắm."

Yết hầu Tạ Ấn Tuyết di chuyển nuốt máu xuống, lại nói câu như lần đầu y khen Cửu —— Giống như y đang nói thật, lại giống như y chỉ đang keo kiệt cho một lời bình phẩm, tùy tiện qua loa.

"Cậu Tạ hài lòng là được rồi."

Cửu cười khẽ, thẳng lưng lui về sau Liễu Bất Hoa, lúc hắn đứng vững, mọi người phát hiện vết thương trên cổ hắn bị Tạ Ấn Tuyết cào đã khỏi hẳn.

Đêm nay lại có ba đầu bếp chết.

Mà cách chết của chúng vẫn ứng với hình phạt dưới mười tám tầng Địa Ngục: Hình phạt lồng hấp, hình phạt núi băng, còn có hình phạt giường sắt, quá trình của nó đã không thể mô tả bằng bốn chữ cực kỳ thê thảm, thấy một lần sẽ phải cần cả đời để quên đi.

"Rốt cuộc đây là tiệc kiểu gì vậy?" Liễu Bất Hoa mới đầu thấy máu không biến sắc, sau khi xem xong cực hình cũng thấy nhức cả đầu, khóc lóc than thở với Tạ Ấn Tuyết trong nhà chính: "Làm gì có bữa tiệc nào đi giết người liên tục như thế, không giết khách thì cũng giết đầu bếp."

Tạ Ấn Tuyết cầm chiếc vòng hoa Lê đã bị Cửu nắm móp, không thể đeo tiếp được nữa quan sát, nghe vậy mỉm cười trêu chọc: "Đây vốn không phải tiệc."

"Hả?" Liễu Bất Hoa khó hiểu: "Không phải tiệc thì là gì?"

"Ngày mai kết thúc phó bản con sẽ hiểu thôi." Tạ Ấn Tuyết nắm chặt vòng tay hoa lê, nói với Liễu Bất Hoa: "Con đi tìm người hầu gọi Cửu đến giúp cha."

Liễu Bất Hoa vẫn luôn nghe lời, Tạ Ấn Tuyết không nói nhiều, anh ta sẽ không hỏi thêm: "Được, vậy cha chờ một lát."

Anh ta nói xong liền chạy khỏi nhà chính, vào viện tìm người hầu đi gọi người.

Không lâu sau, người hầu dẫn Cửu tới.

Tạ Ấn Tuyết nhìn người đến như nhìn thấy bạn tri kỷ về muộn, cười khẽ: "Cửu, ngày mai chúng tôi phải rời khỏi biệt viện rồi, nhưng tôi có một điều nuối tiếc chưa giải quyết."

"Ồ?" Cửu thấp giọng, thuận theo y hỏi: "Không biết cậu Tạ có gì tiếc nuối?"

"Đây là vòng tay hoa lê tôi đeo đã lâu, tuy bây giờ chỉ còn lại một chiếc nhưng cũng không nỡ để đó, cho nên tôi chỉ có thể phiền Cửu hỏi bạn của Tần lão gia giúp tôi…" Tạ Ấn Tuyết cong mắt, giơ tay chĩa chiếc vòng hoa lê về phía người đàn ông: "Nếu tôi muốn nhờ người đó sửa lại chiếc vòng này giúp thôi thì thù lao sẽ như thế nào?"

Cửu nhận lấy vòng hoa lê thanh niên đưa tới, cầm trong lòng bàn tay v**t v* thưởng thức, đồng thời cụp mắt, từ tốn nói: "Cậu Tạ cũng biết muốn mời bạn của lão gia giúp đỡ phải bỏ ra chút thù lao."

"Tôi biết." Tạ Ấn Tuyết nói: "Chờ hai bên thỏa thuận, người kia sửa xong, tôi đây sẽ thanh toán."

Nhưng vừa nói xong, y lập tức nói thêm: "Chẳng qua nếu cái vòng này sửa không tốt, tôi sẽ không thanh toán."

"Nếu sửa không tốt thì cho anh luôn, vừa hay thành một đôi." Thanh niên khẽ nhăn mày, nhìn người đàn ông nói: "Dù sao nó cũng đã móp méo giống tên món trong phủ các anh."

Lại đang chửi khéo tên món đêm nay ư?

Nhưng y như vậy lại khiến Cửu mỉm cười: "Không cần thanh toán."

"Bạn của Tần lão gia rất thích cậu Tạ, đây là món quà người kia tặng."

Cửu tiến lên một bước, cúi người kéo tay trái Tạ Ấn Tuyết đặt trên gối, lồng chiếc vòng tay hoa lê không biết đã sửa xong từ lúc nào vào tay y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!