*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng y không mua không được, bởi vì lúc quản gia nêu quy tắc dự tiệc còn nhấn mạnh bọn họ phải ăn hết những món đã gọi, chỉ cần không ăn một món sẽ chết đói, cho nên dù Tạ Ấn Tuyết kiên cường tới đâu cũng không thể không mua món này, bằng không tất cả đều sẽ chết.
Vì thế Tạ Ấn Tuyết lạnh lùng hỏi: "Bao nhiêu?"
Quản gia lại nở nụ cười chân thành, hình thành chênh lệch rõ ràng với Tạ Ấn Tuyết, nói: "Ba ngàn đồng, tiền mặt." (Theo tỷ giá hiện tại thì tầm mười triệu rưỡi tiền Việt.)
Từng câu từng chữ đều có ý nghĩa: Dùng tiền mặt.
Tuy ba ngàn đồng đối với Tạ Ấn Tuyết chưa thể tính là tiền, hơn nữa trong hai mươi năm cuộc đời, từ "thiếu tiền" chưa bao giờ xuất hiện trong đời y, huống chi y còn có thể vẽ được rất nhiều thứ, nhưng duy chỉ có tiền là y không vẽ được —— Không phải vẽ không ra mà không vẽ được.
Quan trọng nhất là: Tạ Ấn Tuyết không mang tiền.
Tạ Ấn Tuyết chưa từng mang theo tiền khi ra ngoài, tiền của y đều giao cho Liễu Bất Hoa quản, gặp chuyện gì cần tiêu sẽ do Liễu Bất Hoa chịu trách nhiệm thanh toán, nhưng ở trong phó bản không có mạng xã hội thế này, điện thoại cũng không dùng được, Liễu Bất Hoa không thể mang theo ba ngàn đồng tiền mặt.
Vì thế Liễu Bất Hoa móc một tấm thẻ đen bóng ra khỏi túi, hỏi quản gia: "Quẹt thẻ được không?"
Tròng mắt quỷ quyệt của quản gia nhìn qua anh ta, thâm trầm nói: "Cậu nghĩ ở đây có máy POS(1) không?"
(1) Máy POS: Máy quẹt thẻ thanh toán tiền
Cả đám: "…"
Đến cả từ máy POS cũng biết dùng, chẳng lẽ phó bản này chưa từng xuất hiện bug à?
Tạ Ấn Tuyết nhìn thẳng, khuôn mặt càng lạnh hơn: "Tôi không mang theo tiền mặt."
"Đổi bằng thứ đáng giá khác cũng được." Những lời này do Cửu nói, không còn là quản gia nói nữa.
"Vòng tay, vàng ròng mạ bạc." Tạ Ấn Tuyết nghe vậy thì tháo chiếc vòng bạc bên tay phải bị Cửu bóp méo sáng nay: "Chắc chắn đủ ba ngàn."
Mọi người đều tưởng Tạ Ấn Tuyết đeo vòng bạc, nghe vậy nhìn kỹ mới phát hiện phần nh** h** lê màu vàng, bọn họ còn tưởng dát vàng, không ngờ vậy mà là vòng vàng mạ bạc.
Người khác đều là bạc mạ vàng, đến Tạ Ấn Tuyết thì là vàng mạ bạc, bạn nói y đang khiêm tốn, nhưng phong cách làm việc thường ngày của y rất ngông cuồng, bạn nói y màu mè, Tạ Ấn Tuyết lại không đúc vàng thành xích đeo trên người.
Cửu nhìn chiếc vòng Tạ Ấn Tuyết kẹp giữa hai ngón, thản nhiên nói: "Cái này bị móp."
Còn không phải anh bóp à?
Tạ Ấn Tuyết thở chậm, đang nghĩ đời này chưa gặp phải ai khiến mình kích động hơn Cửu thì lại nghe Tiêu Tư Vũ và Lã Sóc thì thào bên cạnh.
Lã Sóc hỏi Tiêu Tư Vũ: "Vòng tay chỉ bị biến dạng chứ không bị ăn xén cân, không phải vàng đều tính theo cân nặng hả? Hay là hôm nay vàng rớt giá?"
Tiêu Tư Vũ có mắt nhìn hơn cậu ta, biết bây giờ không phải lúc bàn về vấn đề này: "Gan cậu lại to hơn nữa rồi à?"
"Không phải." Lã Sóc rất lo lắng: "Tôi mua rất nhiều vàng làm tài sản, vàng rớt giá là chết tôi."
Cao Xảo cũng vội nói: "Tôi cũng mua, tôi chết không sao, tôi chỉ muốn để lại tài sản cho con gái."
Tiêu Tư Vũ chỉ có thể an ủi bọn họ: "Vàng chứ không phải quỹ tiền, bây giờ rớt giá, sớm muộn gì cũng tăng lại thôi."
Lã Sóc và Cao Xảo đều thấy Tiêu Tư Vũ rất có lý, ngoan ngoãn gật đầu, yên tâm ngồi xuống.
Tạ Ấn Tuyết: "…"
Tạ Ấn Tuyết cất vòng hoa lê biến dạng vào tay áo, tháo chiếc vòng hoa lê còn nguyên bên tay trái đặt lên khay, miệng thì nhếch, ý cười lại không chạm tới mắt: "Cái này không biến dạng, dùng được đúng không?"
"Cái này thì được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!