Chương 115: (Vô Đề)

Phùng Kính Sam chốt lại.

Đã biến mất.

Chỉ ba chữ ngắn ngủi đã khái quát cái chết của một sinh mạng.

"Biến mất?" Tạ A Thích xì một tiếng: "Một người sống sờ sờ như vậy, có thật các người không nghe thấy gì nên mới để anh ta bị Pishacha g**t ch*t không?"

Trong câu của cô không có ý trách cứ Trác Trường Đông, Phùng Kính Sam xả giận cho Diệp Chu, chỉ đơn giản là thể hiện chút "nghi ngờ" của mình mà thôi.

Dù sao đi nữa bọn họ có nói gì cũng chỉ là phương diện của họ, chỉ có ba người kia mới biết được chân tướng sự thật về cái chết của Diệp Chu.

Thôi Hạo Thành mím môi nói: "Chúng tôi không cứu được."

Trác Trường Đông nhìn bình thủy tinh trong ngực Tạ A Thích, trừ mồi ra còn có một cánh tay có lẽ mới cắt ra khỏi Pishacha, hỏi lại cô: "Mà hôm nay cô chắc cũng đã gặp Pishacha rồi, tốc độ của nó nhanh như vậy, chúng tôi phải làm sao cứu được Diệp Chu bị nó theo dõi chứ?"

Những lời này khiến Tạ A Thích nghẹn họng —— Chưa kể tốc độ của Pishacha rất nhanh, khả năng bắn súng của Tiêu Tinh Tịch rất kinh khủng, nếu không phải chỉ có lính kỳ cựu mới được bắn súng, cô đã cướp lấy tự bắn chết Pishacha rồi.

Vấn đề là cô đã thử dùng kiếm laser chém Pishacha, chỉ tiếc không có tác dụng.

Khi Pishacha còn sống, sức người rất khó vận kiếm khiến nó bị thương, chỉ có lực súng máy cực mạnh mới có thể đục vào da chúng.

Cũng may các cô chọn địa điểm săn là trong chung cư, Tạ A Thích lại có lợi thế nhiều kinh nghiệm parkour, dùng mồi nhử dụ Pishacha, lăn lộn tới lui nửa ngày mới tạo cơ hội cho Tiêu Tinh Tịch g**t ch*t một con Pishacha.

Tuy Pishacha đã chết nhưng bộ phận trúng đạn của nó quá nhiều, các cô chỉ có thể mang một cánh tay trái về.

Tạ A Thích nhớ tới đây không khỏi nổi cáu, cô nhìn xung quanh một vòng, phát hiện trong tổ tám người ra ngoài "săn thú", trừ nhóm cô và Trác Trường Đông ra thì chỉ có thêm hai nhóm của Tạ Ấn Tuyết và Trịnh Thư sau khi quay về ôm theo bình thủy tinh có thêm chi.

Nhóm Thôi Hạo Thành có cộng sự Diệp Chu đã chết, Mục Ngọc Cơ, Liễu Bất Hoa và Viên Tư Ninh đều đi tay không quay về, bình thủy tinh của Viên Tư Ninh và Phan Nhược Khê đã biến mất, trông có vẻ là thả mồi mà không săn được Pishacha nên tâm lý cô được cân bằng trở lại.

Một bên khác, có lẽ Viên Tư Ninh vẫn còn nghi ngờ chưa được giải đáp, tiếp tục hỏi nhóm Thôi Hạo Thành: "Con Pishacha g**t ch*t Diệp Chu chỉ ăn đầu của anh ta, những phần khác không ăn à?"

Phùng Kính Sam gật đầu nói: "Đúng vậy."

"Vô lý…" Phan Nhược Khê nhăn mày lẩm bẩm: "Pishacha thích ăn thịt người, vậy vì sao nó không ăn hết Diệp Chu?"

"Cô quên mất Kurt cho chúng ta giáp chiến nano bạc à? Trừ đầu ra, những chỗ khác Pishacha không cắn được." Thôi Hạo Thành cạn lời, liếc Phan Nhược Khê: "Các người cũng có bị thương đâu? Chỉ cần các người bị thương là biết, nếu trên người mặc đồ bảo vệ, dù bộ phận trúng đạn cũng có thể nhanh chóng lành lại."

"Trúng đạn? Sao các người biết?" Trịnh Thư "Ồ" lên, nhìn chằm chằm Thôi Hạo Thành, buồn cười nói: "Chẳng lẽ trong lúc săn giết Pishacha, các người "bất cẩn lau súng cướp cò" trúng ai à?"

Trác Trường Đông đứng ra nói: "Đúng vậy, hơn nữa tôi chính là người trúng đạn ngoài ý muốn."

"Vậy cơ à."

Trịnh Thư bĩu môi, biểu cảm cà lơ phất phơ của anh ta cho thấy anh ta không tin nhưng cũng không có ý truy hỏi.

"Bộ đồ này ghê vậy sao?" Liễu Bất Hoa kéo cổ áo mình, ngạc nhiên nói: "Vậy có thể mặc ra ngoài lúc rời phó bản không?"

"Không."

Tạ Ấn Tuyết trả lời anh ta: "Chỉ có thể mang những gì con đưa vào phó bản ra ngoài."

Liễu Bất Hoa không khỏi thở dài: "Haiz, tiếc quá."

Đang Đang mắng: "Nhưng nếu đế quốc có thể cho chiến sĩ trang bị giáp chiến cứng cáp như vậy, sao không cho luôn mũ giáp đi?"

Nếu có mũ giáp bảo vệ cổ, Diệp Chu sẽ không bị Pishacha cắn đứt đầu.

Tạ Ấn Tuyết nghe vậy lại nói: "Nếu cổ cũng được giáp chiến nano bảo vệ, chúng ta phải chém đầu Kama thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!