Chương 111: (Vô Đề)

Liễu Bất Hoa quan sát hết toàn bộ tình hình, chỉ nghĩ những người chơi có thể đi tới ải này đều không phải người bình thường. Nếu vừa rồi là hai người mới, chắc chắn đã cãi nhau ầm ĩ, dù không cãi nhau cũng sẽ thể hiện ra mặt.

Nhưng người phụ nữ váy vàng vẫn cười khanh khách, ít nhất từ thái độ của cô, có thể thấy cô không thèm để bụng tới sự khiêu khích của thanh niên, còn suy nghĩ trong lòng cô thì không ai biết.

Cô chỉ tập trung nhìn con số trên thẻ tre trong tay, hỏi Kurt: "Chỉ huy trưởng Kurt, thẻ tre của tôi đề số "3", nó có ý nghĩa đặc biệt gì không?"

Kurt trả lời cô: "Nó thể hiện cô sẽ hợp tác cùng lính kỳ cựu số "3"."

Vừa dứt lời, trong nhóm lính kỳ cựu có một cô gái đứng lên khỏi nệm hương bồ.

Khuôn mặt của cô rất đẹp, cơ thể quyến rũ được quân trang xám bạc bọc lấy cực kỳ mê hoặc, nhưng dường như tính cách cô hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài, không chỉ ăn nói nhẹ nhàng khéo léo mà còn mang theo chút nịnh nọt: "Tôi là số 3, chào chị, tôi tên Mộng Ni."

Cô gái váy vàng mỉm cười với cô, vươn tay nắm tay người kia, hào sảng nói: "Chào cô, tôi tên Mục Ngọc Cơ."

Cả hai cứ vậy tự giới thiệu bản thân.

Sau các cô, người đàn ông mặc đồ tây cũng bước lên định rút thăm.

Liễu Bất Hoa định hỏi Tạ Ấn Tuyết khi nào đi rút thăm, kết quả lại phát hiện Tạ Ấn Tuyết đang bình thản nhìn một người đàn ông lạ mặt trong nhóm lính kỳ cựu.

Người đàn ông kia cũng mặc bộ quân phục màu xám bạc như họ, tóc đen như mực, khuôn mặt điển trai, chỉ là rất lạnh lùng, khi nhận ra tầm mắt chăm chú của Tạ Ấn Tuyết liền ngước lên, để lộ con ngươi có màu kỳ lạ: Đó là màu xám của pháo hoa đã tàn, Liễu Bất Hoa chỉ nhìn sườn mặt đã có cảm giác đôi mắt xám kia chứa đầy rét lạnh lẫn sắc bén khiến người khác không dám nhìn vào.

Nhưng khi đôi mắt xám nghiêm nghị kia nhìn thấy Tạ Ấn Tuyết lại như những bông tuyết cuối đông không đành lòng đóng băng bông hoa lê trên cành đầu xuân, tan ra, hóa thành từng dòng dịu dàng đưa tình.

Liễu Bất Hoa quan sát toàn bộ sự thay đổi mâu thuẫn ấy, cộng thêm Tạ Ấn Tuyết bình thản nhìn hắn không chớp mắt, vì vậy hỏi y: "Cha nuôi, cha quen anh ta à?"

Khuôn mặt Bộ Cửu Chiếu chưa từng thay đổi trong mắt Tạ Ấn Tuyết, nhưng người khác thì chưa chắc.

Vì vậy Tạ Ấn Tuyết không trả lời, hỏi lại Liễu Bất Hoa: "Con không quen hắn à?"

"Chưa từng gặp ạ." Liễu Bất Hoa không khỏi nghi ngờ, vươn tay gãi đầu: "Nhưng ánh mắt hắn nhìn cha khiến con nhớ tới một người."

Tạ Ấn Tuyết trả lời thay anh ta: "Bộ Cửu Chiếu à?"

"Vâng." Liễu Bất Hoa gật đầu, nghiêm túc nói: "Trong mắt họ đều ngập tràn d*c v*ng, gọi là cơ thể Tạ Ấn Tuyết trắng hay không…"

"… Được rồi, đừng nói nữa."

Tạ Ấn Tuyết ngắt lời Liễu Bất Hoa, giơ tay ra hiệu anh ta im lặng.

Không biết có phải Bộ Cửu Chiếu bên kia nghe thấy lời Liễu Bất Hoa, khóe môi nhếch lên, Tạ Ấn Tuyết làm lơ ánh mắt cười như không cười của hắn, bình tĩnh đi đến bên bàn gỗ, rút một thẻ tre ra khỏi ống: "Của tôi là số 1."

Liễu Bất Hoa hỏi thay y: "Số 1 đâu?"

Không cần Liễu Bất Hoa hỏi thay, Tạ Ấn Tuyết nghĩ bằng chân cũng biết đồng minh của y là ai.

Quả nhiên, ngay sau đó, thanh niên mắt xám chống một tay xuống gối đứng lên, sải bước đi tới trước mặt y, nhìn y từ trên cao, trầm giọng nói: "Tôi là số 1."

Tạ Ấn Tuyết: "…"

Hội thoại kiểu gì thế này?

Cái bóng từ cơ thể cao lớn của người đàn ông gần như phủ lên y, mang đến áp lực rất lớn, hơn nữa câu nói kỳ quặc khiến Tạ Ấn Tuyết không khỏi đau đầu cụp mắt, nào ngờ cụp mắt xuống lại không thể né tránh mà nhìn vào chỗ nào đó được quân trang bọc thành hình dáng rõ ràng của người đàn ông.

Tạ Ấn Tuyết im lặng hai giây, lại ngẩng lên nhìn Bộ Cửu Chiếu, làm bộ hai người vừa gặp lần đầu, cất giọng giới thiệu tên: "Tạ Ấn Tuyết."

Bộ Cửu Chiếu nhếch mày, nụ cười bên môi càng rõ: "Mộ Tuyết."

Tạ Ấn Tuyết nghe vậy cũng nhếch mày giống hắn: "Mộ Tuyết?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!