*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn từ bên ngoài, đây là một khu tứ hợp viện ba lối tiêu chuẩn, đi qua cổng chính là có thể nhìn thấy nền gạch đá xanh bị mưa phùn rải ướt, sau khi đi qua con đường đá vào bên trong, qua cánh cửa thùy hoa(1) đi vào nội viện là có thể thấy từng cây hoa xanh ngát sum suê trong sân.
(1) Cửa thùy hoa: Một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu
Phong cảnh trong viện không tồi.
Chẳng qua trong sân lúc này lại có mười mấy người quần áo, khí thế khác nhau đang đứng, từ cửa chính vẫn có thể nghe thấy tiếng bọn họ xôn xao bàn tán ——
Trong đó có một người phụ nữ trung niên tay trái cầm muôi, tay phải cầm nồi, đeo tạp dề trợn mắt, khó tin nhìn xung quanh, dùng chất giọng hơi nặng tiếng địa phương hỏi người bên cạnh: "Đây là đâu vậy?!"
Bên cạnh chị ta là một người đàn ông ngồi trên ghế lái ô tô, hai tay nắm vô lăng, dưới chân gã còn có phanh và chân đạp, chỉ có điều vì mất đi trụ chống nên bọn chúng đã rơi trên sàn gạch.
Người phụ nữ trung niên hỏi gã như vậy chắc là vì dáng vẻ của gã không bình thường hơn mình là bao.
Gã đàn ông nhuộm tóc trắng bạc thời thượng, gã nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh và tay lái với ghế ngồi trên chiếc xe sang còn sót lại, ánh mắt phức tạp nói: "Tôi cũng muốn biết đây là đâu."
Nói xong lại quay qua liếc bên tay trái mình, nhìn nam sinh có vẻ là học sinh đeo mắt kính, quần tuột xuống tới gối ngồi trên bồn cầu, cạn lời thõng tay nói: "Mà sao có người lại đi ỉa ở đây vậy?"
"Tôi cũng muốn biết đây, tôi đang đi vệ sinh trong siêu thị, một giây sau đã đến chỗ này rồi." Nam sinh đeo kính bị gã nhắc tới khóc không ra nước mắt, hai tay níu lấy quần mình muốn kéo lên, nhưng có thể vì ngại xung quanh đông người nên mãi không chịu làm: "Rốt cuộc đây là đâu? Các người là ai?"
"Lần này chỉ có ba người mới thôi à?"
Dường như đã xem hết màn kịch náo loạn này, một người đàn ông cường tráng mặc đồ ngụy trang ngồi trước ngạch cửa phòng phía đông đứng lên, trên mặt hắn có ba vết sẹo như bị móng vuốt sắc bén của thú dữ cào qua, đôi mắt chim ưng liếc qua mọi người: "Còn ai chưa biết tình hình hiện tại không? Đứng ra nói một tiếng."
Hắn lật người, những người còn lại mới phát hiện trong tay hắn cầm khẩu SMG kiểu 79(2), trên vai còn đeo hộp đạn, bên hông cài mấy khẩu súng ngắn, tư thế như vừa đi ra từ chiến trường, mà phía sau hắn có hai người đàn ông có cách ăn mặc giống hắn, người đàn ông bên trái đỡ tấm phát điện năng lượng mặt trời, trên lưng người đàn ông bên phải đeo hòm thuốc cỡ lớn, tay trái người kia còn cầm một thứ đồ chơi như rương y tế.
(2) SMG (Submachine gun): Súng tiểu liên
Hành lý của mấy người kia cộng lại gần như chiếm non nửa cái sân rộng khiến chúng trở nên chật chội.
Cho nên dù cách nói chuyện của hắn xem như hiền hoà thì cũng không ai dám lên tiếng, chỉ sợ giây sau hắn sẽ lôi súng ra bắn chết người.
Gã có sẹo do dao chém thấy thế "chậc" một tiếng, không ép bọn họ, dường như hắn đã quen đối diện với thành kiến của người khác, vì vậy không nói nhảm mà tự giới thiệu mình: "Tôi là Vệ Đao, cũng là người tham gia trò chơi giống mọi người."
Người phụ nữ trung niên càng thêm hoang mang: "Người tham gia trò chơi?"
"Đúng vậy, tôi là Kỷ Đào." Người đàn ông đeo hòm thuốc tiếp tục giải thích thay Vệ Đao: "Hiện tại tất cả chúng ta đã đi vào trò chơi tên "Khoá trường sinh", nguyên nhân đi vào là chúng ta đều sắp chết. Chỉ cần qua cửa là có thể thêm được một tháng tuổi thọ, nếu không qua cửa, vậy sau khi rời khỏi trò chơi, chúng ta sẽ chết ngay lập tức."
Thông qua lời giới thiệu của Kỷ Đào và Vệ Đao, những người còn lại đã nắm được tình hình hiện tại.
Theo lời Vệ Đao, những người lần đầu tham gia trò chơi đều sẽ gặp sự kiện chết chóc ngay giây tiếp theo: Ví dụ như nam ngồi xe, có thể chỉ chớp mắt sau gã sẽ gặp tai nạn xe cộ mà chết, còn người phụ nữ trung niên nấu cơm lại càng có thể sẽ chết ngay sau đó vì bị nổ khí ga.
Mà trò chơi này còn đặc biệt ở chỗ: Bạn có thể mang theo những thứ ở thế giới hiện thực vào trò chơi.
Vào khoảnh khắc bạn đi vào trò chơi, những thứ cơ thể bạn tiếp xúc đều có thể được mang vào theo, cũng ví dụ như tên đeo kính ngồi trên bồn cầu, cậu ta không mang gì cả, chỉ mang theo cái bồn cầu.
Cho nên nhóm Vệ Đao, Kỷ Đào mới có thể mang theo hòm chữa bệnh và súng ống, đây đều là chuẩn bị cho trò chơi.
Nhưng Vệ Đao và Kỷ Đào cũng khiến cho một số người phát hiện một vài điểm đáng sợ: Rốt cuộc đây là trò chơi cầu sinh như thế nào? Lại khiến Vệ Đao và Kỷ Đào vừa mang theo súng vừa mang theo khoang chữa bệnh?
Chẳng qua Vệ Đao chủ động đứng ra giải thích cho người mới tham gia nhiều như vậy làm mọi người đều rất biết ơn, lại thêm dáng vẻ cường tráng đáng tin của hắn, mấy người khác đỏ bừng mắt, một nhóm nữ sinh giữ im lặng hiển nhiên đã xem hắn như người dẫn dắt.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười giễu cợt đầy khinh miệt phát ra từ phía bắc vắng người.
Tất cả theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy một cô gái áo đỏ khoanh tay đứng trong góc, gật gù nói: "Cũng chưa chắc là sắp chết nhỉ? Dù sao chỉ cần vượt qua trò chơi là có thể trường sinh bất lão, ai mà biết…"
Giọng cô ta chậm dần, cười khẽ đảo mắt nhìn cả đám, giọng nói lại như vụn băng lạnh lẽo không có nhiệt độ: "Ai sắp chết, ai đến vì để trường sinh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!