Chương 8: (Vô Đề)

Căn phòng chỉ trong chớp mắt trở nên yên tĩnh.

Ngô Thúy Linh dùng sức gõ cửa, "Chú Hà, nhà cháu còn lúa cần phơi nữa, cháu phải về nếu trễ là không được!"

Ngoài cửa không có một chút động tĩnh nào.

Lòng Ngô Thúy Linh trầm xuống, cô cắn môi mạnh đến mức để lại dấu răng thật sâu, móng tay cũng đâm chặt vào lòng bàn tay.

Hà Vĩ ở trên giường đã chống tay ngồi dậy, "Thúy Linh, em đã đến rồi sao."

Lưng Ngô Thúy Linh cứng đờ, cô chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt đề phòng, bất an.

"Lại đây ngồi nè, đứng ở cửa làm gì?" Hà Vĩ vẫy tay, sắc tro tàn trên mặt rút đi, đôi mắt sáng đến dọa người, "Đến bên này."

Thanh âm của gã rất mềm nhẹ, như là đang thủ thỉ tâm tình, "Thúy Linh à, anh có rất nhiều lời muốn nói với em, em đến thật đúng lúc, chúng ta cùng nhau tán gẫu một chút đi, tới đây."

Da đầu Ngô Thúy Linh tê dại,  một bước chân cũng không di chuyển nổi.

Hà Vĩ nói, "Lại đây nè."

Ngô Thúy Linh dùng lực mạnh hơn để gõ cửa, lớn tiếng kêu to.

Mặt Hà Vĩ tức khắc trở nên vặn vẹo, không biết gã lấy sức mạnh từ đâu ra, nhảy xuống giường vọt một phát tới cửa, túm chặt cánh tay của Ngô Thúy Linh, "Em kêu cái gì? Là em tự mình đi vào phòng anh, cũng chả có ai kề dao lên cổ em đâu mà lại bày ra bộ dáng không tình nguyện như vậy, anh vẫn chưa làm gì em hết."

Ngô Thúy Linh nói, "Hà Vĩ, anh hãy bình tĩnh một chút."

Hà Vĩ cười nói, "Anh rất bình tĩnh nha, Thúy Linh, em có thể tới thăm anh khiến anh thật sự rất vui vẻ."

Trán Ngô Thúy Linh chảy mồ hôi.

"Anh với Đại Quý từ nhỏ đã quen nhau, cậu ta thay phụ nữ như thay quần áo, anh thì khác một người cũng chưa có," Hà Vĩ nói nói năng có chút lộn xộn, "Lúc Đại Quý kể về em cho anh biết, anh đã rất tò mò."

"Sau lần đầu nhìn thấy em, anh cảm thấy Qại quý không xứng với em." Gã dùng ánh mắt tham lam vặn vẹo nhìn chằm chằm Ngô Thúy Linh, hầu kết trượt trượt, "Em học giỏi, còn biết làm thơ, thi đậu đại học rồi đi đến nơi khác học, lại bị trong nhà an bài gả tới thôn Sa Đường."

"Tuy rằng Đại Quý đọc ít sách, nhưng thân cường thể tráng, không ốm không đau, cũng không bị tàn tật, bộ dáng phù hợp tiêu chuẩn của em, em đồng ý gả cho cậu ta, trở thành đối tượng được rất nhiều phụ nữ hâm mộ, cho nên em nghĩ nếu cuộc sống cứ trôi qua như vậy cũng tốt."

"Nhưng mà, em không ngờ Đại Quý cưới em chưa tới nửa năm thì lại tiếp tục chơi bời, em không quản được cậu ta, mà cũng không ai có thể quản được Đại Quý hết, em khổ sở, oán hận, hối hận, sau này cậu ta rốt cuộc chết đi, chắc em vui vẻ lắm nhỉ."

"Hà Vĩ anh nói hươu nói vượn cái gì vậy?" Sắc mặt thay đổi, Ngô Thúy Linh kéo tay Hà Vĩ ra, "Anh mau buông tay!"

Hà Vĩ bỗng nhiên nói, "Em đã sớm biết rằng anh thích em có phải không?"

Ngô Thúy Linh bỗng nhiên cứng đờ.

"Thế nào, phát hiện có người theo dõi em, thích em, cái cảm giác này chắc hẳn rất đắc ý chứ gì?" Hà Vĩ làm càn kề sát lại, ái muội nói, "Thúy Linh à em có biết không, lúc mà em đứng trên bờ đê đọc thơ ấy, lúc mà em khóc hay là em cười, đều đặc biệt mê người, mỗi lần anh đều muốn đè em trên mặt đất, dưới ánh trăng mà em thích làm em."

Mặt Ngô Thúy Linh tràn đầy tức giận, thanh âm cô run run, "Buông tôi ra!"

Hà Vĩ nói, "Đọc thơ cho anh nghe đi, đọc ngay bây giờ."

Ngô Thúy Linh không thể tránh thoát, cô nhìn Hà Vĩ một cái, "Đọc cho anh nghe? Anh biết cái gì là thơ hả?"

Những lời này chọc trúng cái chân đau của Hà Vĩ, gã học tập không tốt, lớn lên vẫn thế, từ nhỏ đến lớn đều rất tự ti, trước mặt Lý Căn và Lý Đại Quý tự ti, rồi lúc Ngô Thúy Linh đến, cảm giác tự ti càng mạnh mẽ.

Biết Ngô Thúy Linh thích thơ, Hà Vĩ đã chạy đến hiệu sách ở trấn trên để mua về xem, phát hiện mình không hiểu, chứ đừng nói là viết, loại chênh lệch văn hóa này đang ám chỉ gã và Ngô Thúy Linh không cùng một thế giới.

Nhưng Lý Đại Quý lại có thể vượt qua loại chênh lệch này, đặt Ngô Thúy Linh ở thân rồi thuần phục.

Nghĩ đến đây, cảm xúc của Hà Vĩ mất khống chế, ánh mắt gã điên cuồng, thô lỗ, một phen kéo lấy cổ áo Ngô Thúy Linh, đưa đầu kề sát vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!