Chương 37: Hắc hắc hắc

Khi Hoàng Đan trở về trấn, xung quanh phố lớn ngõ nhỏ đều có tiếng nói ồn ào, tiếng rao hàng liên tiếp, so với lúc rời khỏi đây cũng không khác nhau lắm, trong không khí lại tràn ngập một bầu không khí không thoải mái.

Một tờ tiền giấy bay tới, Hoàng Đan giơ tay bắt lấy, cậu ngẩng đầu nhìn lại, ở khúc rẽ phố Tây có một đội ngũ đang đưa tang.

Không phải tộc trưởng mà là hộ nhà trong trấn.

Hoàng Đan nghe được bàn tán bên đường mới biết được có chuyện gì.

Vốn là trong nhà đó có một cô con gái mới vừa trưởng thành người bị nổi nhiều vết đỏ đau và ngứa, bốc thuốc uống cũng không hết nên tìm đến một người gọi là thầy Âm Dương, nghe nói có thể cùng Đại La thần tiên ở trên trời nói vài lời, cũng có thể nối liền với Diêm vương gia ở Địa Phủ, rất lợi hại.

Thầy âm dương đốt mấy tờ bùa, nói cô gái bị tà linh nhập thể, trong nhà lập tức sẽ có tai họa sắp xảy ra.

Người trong nhà cô gái hoảng hồn, cầu xin hỏi thầy âm dương cách phá giải.

Thầy âm dương nói chỉ cần tách rời tay chân thì có thể hóa giải.

Người trong nhà vì tránh khỏi tai nạn, liền cưỡng ép chặt tay chân cô gái xuống.

Cô gái vì mất máu quá nhiều, bất hạnh bỏ mạng.

Xảy ra bi kịch như vậy, mọi người bàn tán chỉ cảm thấy là số mệnh của cô gái không tốt, tuổi còn trẻ đã chết, không hề cho rằng thầy âm dương đó nói hưu nói vượn, cũng không cảm thấy được cái sai người của nhà cô gái khi tin lời thầy âm dương đó.

Đây mới là đáng sợ nhất.

Rõ ràng là sai, hơn nữa còn không hợp với lẽ thường, nhưng đối mọi người mà nói nó lại đúng!

Hoàng Đan bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, lúc trước Diệp Lam bờ sông Giun nói, thôn trấn này giống như trước đây, cổ hủ, vô tri, ngu muội, phong kiến, ngoan cố, cô còn nói, không khí nơi này rất áp lực, thật không muốn trở về đây chút nào cả.

Lần gặp mặt cuối cùng đó, một mình Diệp Lam từ trên thuyền chạy xuống, nói với Hoàng Đan thôn trấn này mà một ngôi mộ lớn, kêu cậu đừng quay trở lại.

Người bình thường đối với nơi mình sinh ra đều có tình cảm lá rụng về cội, cho dù là ở bên ngoài cũng sẽ tự nhiên nhớ tới đủ chuyện khi còn bé của mình, Diệp Lam thì không có, cô có một loại cảm xúc mâu thuẫn từ trong xương cốt đã sinh ra một loại chán ghét rất mãnh liệt.

Chỉ có một khả năng, Diệp Lam biết lúc trước bên trong thôn trấn này đã từng xảy ra chuyện gì.

Sự kiện kia khắc sâu đến mức khiến Diệp Lam bài xích luôn cả cha ruột của mình.

Suy nghĩ Hoàng Đan bị tiếng kèn đưa tang kéo trở về.

Trên trấn có tập tục, nhìn thấy đội ngũ đưa tang, mặc kệ anh có việc gấp thì cũng phải nhường đường, bằng không sẽ bị quỷ khí quấn thân, nhẹ thì tổn hại dương khí sinh bệnh, nặng thì tuổi thọ sẽ bị tổn hại.

Có người hô tiếng, người đi đường nhao nhao lui ra.

Đứa bé chạy chậm được người phụ nữ ôm lên, sợ nếu chậm một bước đứa bé sẽ xảy ra chuyện không tốt.

Đường ngã tư trống trãi, trời vừa tối đã bao trùm lên trên gia đình người chết, họ vừa gào khóc vừa vung tiền giấy lên trời.

Mắt Hoàng Đan nhìn quan tài trên xe bò, lại nhìn một đôi vợ chồng trung niên phía trước, bọn họ đều có dáng vẻ tiều tụy, nước mắt đầy mặt, khóc kêu trời gọi đất, từng tiếng một tiếng kêu lên:"Con gái đáng thương của tôi– –"

Nhưng nếu trở lại một lần nữa, bọn họ vẫn sẽ làm như vậy.

Hoàng Đan nhớ tới lão bà bà từng nói cậu, người không vì mình trời chu đất diệt, những lời này đặt ở bên trong tình cảnh này giống như một lời tiên tri vậy.

Đưa tang đội ngũ đi ra đường Đông, tiếng huyên náo khôi phục như bình thường.

Mọi người nhìn thấy Hoàng Đan thì khe khẽ nói nhỏ, thế nhưng cũng không ai tiến lên đến trước mặt cậu nói gì cả.

Người trong gia đình giàu có tranh đấu gay gắt đến ngươi chết ta sống, cũng không liên quan gì đến đến người và việc của dân chúng nghèo khổ như bọn họ.

Cho dù có gia đình giàu có nào trong một đêm bị tàn sát đẫm máu cả nhà thì mọi người nhiều lắm chỉ là thổn thức đôi chút thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!