Chương 10: Yếu ớt

Người trong thôn ban ngày bận việc, buổi tối không có hoạt động gì tiêu khiển cả, hầu như nhân lúc trời lạnh thì vào phòng ngủ, mệt một ngày, đầu nằm xuống gối liền có thể ngủ.

Hoàng Đan để cửa cho Lý Căn, Trần Kim Hoa đi vệ sinh thấy cửa mở ra một bên, thì nhanh chóng đi đóng kín rồi gài chốt cửa lại, trong miệng còn lẩm bẩm nói cửa mà không đóng kín, ăn trộm mà đi vào năm nay không biết làm sao qua được.

Không bao lâu, Lý Căn trèo tường tiến vào gõ cửa sổ phòng của Hoàng Đan.

Hoàng Đan đi mở cửa sổ, nghiêng người cho người đàn ông leo vào.

Lý Căn một tay chống cửa sổ, thoải mái vừa nhảy lên vào trong phòng:"Không phải nói cậu để cửa cho anh sao?"

Hoàng Đan nói:"Mẹ em đóng đó."

Lý Căn:"……"

Hắn đá rơi giày thể thao xuống rồi leo lên giường, tay gối ra sau đầu, mắt nhắm lại:"Ngủ đi."

Hoàng Đan nghe bên tai tiếng ô…ô…ông, đối với không khí vỗ mạnh một cái, muỗi may mắn bỏ chạy, hai bàn tay cậu vừa vỗ run lên.

Nghe tiếng vang bên kia, Lý Căn hé mắt ra, mở ra một khe hở, nương theo ánh trăng mỏng manh nhìn thấy thanh niên ngồi ở cuối giường, tám phần lại là đang đau lên.

"Cậu làm gì đó?"

Hoàng Đan nói:"Thật nhiều muỗi."

Lý Căn phiên thân:"Cậu từ từ đập, anh ngủ trước."

Chổ muỗi chích qua ngứa không chịu được, Hoàng Đan bắt cánh tay, cào đùi, phát hiện người đàn ông vẫn không nhúc nhích:"Anh, sao muỗi không cắn anh vậy?"

Lý Căn nói:"Da dày thịt béo."

Hoàng Đan nói:"Da anh rất thô."

Lý Căn:"……"

Hoàng Đan đi tìm quạt hương bồ, cầm rồi nằm thẳng lên trên giường, quạt quạt hương bồ:"Anh, anh nóng không?"

Tâm Lý Căn nói, nóng sao không, làm sao mà  không nóng, trong lòng anh cậu đang bị lửa đốt chín đây này, không chừng lát nữa dẫn lửa sang cho cậu, cùng nhau chết cháy luôn.

Hoàng Đan quạt một lát, đem quạt hương bồ đưa cho Lý Căn,"Đến anh nè."

Lý Căn khó chịu:"Biến đi."

Hoàng Đan cởi áo ra lau một lớp mồ hôi trên người đã tắm rửa sạch sẽ:"

"Anh, em không ngủ với anh được, em đến nhà chính nằm dưới đất ngủ, có thể mát mẻ một chút."

Nghe tiếng động, Lý Căn cắn răng:"Trở về!"

Hoàng Đan đi chầm chậm đến cửa nghe vậy, bước nhanh nằm về giường.

Lý Căn mắng chửi trong lòng, cầm quạt hương bồ, dùng lực vỗ.

Cục u sau đầu Hoàng Đan vẫn chưa giảm sưng, cậu nằm sấp ngủ, mặt lệch qua chiếu, ánh mắt híp thoải mái.

"Anh, anh mạnh một chút."

"Không mạnh được."

"Vậy anh thêm chút sức đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!