Chương 9: (Vô Đề)

Edit: Ngân Nhi​

Bầu không khí cực kì yên tĩnh, sự gượng gạo chậm rãi vờn xung quanh hai người, Diệp Tuệ trông thấy phản ứng của Thẩm Thuật thì hỏi: "Sao vậy?"

Thẩm Thuật lắc đầu: "không có gì."

Lá trà này tuy rất quý, nhưng chút tiền đó đối với Thẩm Thuật thì không là gì cả, ban đầu thì anh hơi ngạc nhiên, nhưng bây giờ thì không còn cảm giác gì rồi.

Diệp Tuệ nghĩ là anh không muốn ăn, liền suy nghĩ một chút rồi gắp một miếng lên cho vào miệng, chậm rãi nhai.

Sau đó cô cố tình nói: "không ăn thì tiếc lắm đó nha, hôm nay tài nấu nướng của em vượt xa bình thường luôn, thịt mềm mà không nát, hương trà lại ngào ngạt…"

Diệp Tuệ vừa nói vừa liếc Thẩm Thuật, tỏ ý anh mau lại đây, mau ăn đi nào.

Thẩm Thuật ngẩng đầu nhìn cô, thấy khóe miệng cô cong lên, ánh mắt nhìn không rõcảm xúc, giống như một con vật nhỏ tinh nghịch vậy.

Miệng cô chậm rãi nhai nuốt, hai má phồng lên, mắt còn thỉnh thoảng liếc anh một cái, muốn quan sát xem phản ứng của anh thế nào.

Ánh mắt của Thẩm Thuật tỏ vẻ nghi ngờ, sao tự dưng hôm nay cô lại nấu ăn cho anhchứ?

Tuy nghĩ vậy nhưng tay của anh lại thành thực hơn, theo bản năng nhận lấy đôi đũa mà Diệp Tuệ đưa tới, gắp một miếng thịt gà rồi bỏ vào miệng.

Diệp Tuệ thấy hành động của Thẩm Thuật thì vui lắm, quả nhiên là anh đã mắc câu rồi, cô nhìn anh, vẻ mặt mong đợi hỏi: "Hương vị thế nào?"

Thẩm Thuật cắn một miếng, mùi thơm lập tức tràn ngập trong khoang miệng, bình thường anh cũng có đi tiệc tùng, mấy món ăn cao cấp trong nhà hàng đều đã từng ăn qua.

Món gà hương trà này, nói đúng ra thì không có gì đặc biệt lắm.

Thẩm Thuật liếc nhìn ngón tay Diệp Tuệ, ngón trỏ của cô có vết thương, chắc chắn là bị thương trong lúc nấu ăn rồi, vì da của cô trắng nên nhìn rất bắt mắt.

anh rũ mắt xuống, ngón tay vô thức vuốt chiếc đũa.

anh nói: "Ngon lắm."

Diệp Tuệ vui sướng nghĩ Thẩm Thuật đúng là một người rất thành thật, cô đưa cả bát gà cho anh luôn, nói: "Vậy thì anh ăn thêm miếng nữa đi." Lại còn ra hiệu bằng ánh mắt cho anh, ý là anh cứ ăn từ từ, em không cướp của anh đâu.

Thẩm Thuật, người vừa tự đào hố chôn mình: "…"

một khi mà Diệp Tuệ đã hứng lên thì không ai kìm cô lại được, cô yên lặng nhìn anh, ánh mắt vừa căng thẳng vừa mong đợi.

Dưới ánh mắt sáng rực của Diệp Tuệ, Thẩm Thuật không biết phải làm sao, anh yên lặng vài giây, khó khăn nói ra một chữ: "…Được."

Thế là anh lại gắp một miếng thịt lên ăn, cho đến khi trong bát chỉ còn lại gần nửa chỗ thịt gà ban đầu thì mới đặt đũa xuống.

Cực kì nể mặt Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ thỏa mãn gật đầu, nhận được sự khẳng định của Thẩm Thuật, ý chí chiến đấu của cô cũng được khơi dậy nhiệt tình hơn bao giờ hết, cô hào phóng nói: "Nếuanh thích thì sau này em sẽ thường xuyên nấu cho anh ăn."

Sau đó cô lại vỗ cái miếng bánh trà trị giá cả triệu bạc, phóng khoáng vô cùng: "Tôm Long Tỉnh*, cánh gà hương trà…anh muốn ăn gì thì cứ việc chọn."

*Tôm Long Tỉnh: Còn được gọi là tôm xào với trà Long Tỉnh, là đặc sản của thành phố Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang.

Khóe miệng của Thẩm Thuật khẽ giật một cái: "…"

Chị Nhâm nói với Diệp Tuệ là diễn viên đóng trong phim "Thế Tử" đã được xác định rồi, nam nữ chính là Thẩm Tu và Thường Huỳnh, Diệp Tuệ vai nữ phụ số 3, đất diễnkhông nhiều lắm.

"Thế Tử" là bộ phim lấy trọng tâm là nam nhân, Thẩm Tu sẽ vào vai thế tử, Thường Huỳnh thì là tiểu thư nhà quan, hai người cùng nhau trải qua một mối tình rất sâu đậm nhưng cũng nhiều trắc trở.

Còn Diệp Tuệ thì sao, cô sẽ đóng vai một công chúa điêu ngoa xảo quyệt, làm nền cho cặp nam nữ chính cực kì tốt đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!