Chương 49: (Vô Đề)

Edit: Ngân Nhi​

Diệp Tuệ không biết trong đầu Thẩm Thuật đang nghĩ gì, tuy vậy cô vẫn quyết định sẽ đem phát hiện vừa rồi của mình nói cho anh nghe.

cô hỏi: "anh đoán xem lúc nãy em nhìn cái gì?"

Thẩm Thuật ngẩn người, anh đã đứng ngăn không cho cô nhìn người họa sĩ kia rồi, thế mà bây giờ cô lại chủ động đề cập đến người họa sĩ đó với anh.

"anh biết không, ở đằng kia có một con ma rất xinh đẹp." Diệp Tuệ nói xong lại à một tiếng, nhớ ra là anh không nhìn thấy ma, "À quên mất, anh có nhìn thấy đâu."

thì ra là cô đang nhìn ma, Thẩm Thuật mỉm cười, nhướn mày lên ý bảo cô nói tiếp.

"Chỗ người vẽ tranh kia kìa, em nhìn thấy một con ma rất xinh đi lên từ dưới nước, bước đến đứng bên cạnh cậu ta." Diệp Tuệ nói, "Em nghĩ rằng hai người họ chắc chắn là từng trải qua một khoảng thời gian bên nhau."

Có xinh đẹp đến đâu thì Thẩm Thuật cũng không có hứng thú, huống hồ anh còn chẳng nhìn thấy ma.

Nếu cô đã nói là đang nhìn con ma xinh đẹp đó, vậy thì anh sẽ đứng sang một bên cho cô có thể nhìn thấy được người họa sĩ bên hồ.

Diệp Tuệ lại nhìn về hướng đó, cô thở dài tiếc nuối, hôm nay người họa sĩ dọn quán hơi sớm, con ma dưới nước xinh xắn ấy cũng đi mất rồi.

"cô ấy đi rồi." Diệp Tuệ lại nhấn mạnh một lần nữa, "thật sự rất đẹp."

Thẩm Thuật hỏi: "Em thích nhìn người đẹp hả?"

Diệp Tuệ đáp: "Có ai mà không thích nhìn người đẹp chứ, cảnh đẹp ý vui mà."

Thẩm Thuật nghĩ đến câu "Phụ nữ ai cũng thích được khen", anh cảm thấy đây là cơ hội tốt, phải tận dụng mới được. Nhưng làm thế nào để có thể khen Diệp Tuệ một cách hợp tình hợp lý đây?

Thẩm Thuật suy tư một phút đồng hồ, cuối cùng nói ra một câu: "Vậy em tự soi gương đi."

Đại Lý rất đẹp khi về đêm, hai người bốn mắt nhìn nhau, gió khẽ thổi qua, lá cây xào xạc, từ đằng xa truyền đến những tiếng cười đùa vui vẻ. Dưới bóng cây, tựa như một thế giới nho nhỏ tách biệt.

Thẩm Thuật vừa dứt lời, bầu không khí nơi đây chợt yên tĩnh lạ thường, nhiệt độ từ từ giảm xuống, cảm giác như đang ở Bắc Cực.

Chẳng ai nói câu gì, cứ yên lặng mãi một lúc, cả hai đều cảm thấy lúng túng. sự lặng lẽ của Diệp Tuệ, đối với Thẩm Thuật giống như những mũi tên đâm vào người vậy.

Mấy lời sến súa kia từ đâu mà có thế? Diệp Tuệ cảm thấy, bây giờ Thẩm Thuật lại bắt đầu biết nói đùa rồi đấy, đã vậy thì cô cũng phải tỏ vẻ hưởng ứng thôi.

cô rất nể tình cười ha ha hai tiếng, vỗ vai anh nói: "Truyện cười này hơi lạnh đó."

Tiếng cười của cô lại tiếp tục như những mũi tên đâm vào người Thẩm Thuật.

Cục diện này có thể gọi là cuộc thi "Các cách nói đùa của thẳng nam", thí sinh Thẩm Thuật bị Diệp Tuệ lấn át hoàn toàn, cuối cùng ngã xuống trên đài pk.

không phải nói phụ nữ ai cũng thích được khen sao? Thẩm Thuật không hiểu, rõ ràng anh đã nói đúng mà, sai chỗ nào chứ?

anh ho khan, tỏ vẻ bình thản nói: "Đúng thật nhỉ."

Thẩm Thuật trêu vợ thất bại, tiếp tục đi dạo với Diệp Tuệ, cô đang rất vui, hoàn toàn không chú ý đến anh.

Bỗng từng cơn gió to thổi về hướng hai người, cái mũ Diệp Tuệ đang đội trong nháy mắt đã bị gió thổi đi.

Mái tóc dài mềm mại xõa tung trên không trung, tạo thành một độ cong rất đẹp, cuối cùng hạ xuống bờ vai, nhìn vô cùng tự nhiên.

Người đi đường theo bản năng liếc nhìn Diệp Tuệ mấy lần, mặc dù mặt cô vẫn đeo khẩu trang và kính râm, nhưng vẫn có người cảm thấy bóng dáng cô nhìn quen quen.

Diệp Tuệ hoảng hốt, nhưng mũ của cô không biết đã bị gió thổi đi đâu mất rồi.

Thẩm Thuật theo phản xạ đưa tay ra nắm chặt cánh tay cô, kéo cô vào lòng mình, ánh mắt người đi đường vì thế mà chỉ nhìn thấy người đàn ông kia đang ôm một cô gái có mái tóc đen dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!