Edit: Ngân Nhi
Tối nay có một buổi đấu giá, Thẩm Tu đã chuẩn bị từ sớm để đến tham dự, nhưng lần này hắn không đến bằng thân phận một ngôi sao lớn, mà đến bằng thân phận mộtngười thừa kế của nhà họ Thẩm.
Mặc dù ông Thẩm vẫn chưa công bố ra bên ngoài ai là người thừa kế của nhà họ Thẩm, nhưng trong mắt người ngoài thì đây là chuyện không còn gì phải bàn cãi nữa rồi.
Đây là buổi đấu giá từ thiện, tổng số tiền thu về được sẽ giành hết cho công tác thiện nguyện, Thẩm Tu tới đây có thể tạo được danh tiếng tốt, quan trọng hơn là, hắn đãhỏi thăm và biết được sự kiện lần này sẽ có sự góp mặt của tổng giám đốc công ty Hoa Thụy.
Nếu hắn có thể mượn cơ hội lần này để lấy lòng Thẩm tổng, tương lai chắc chắn sẽcòn tươi sáng hơn nữa.
Thẩm Tu đi vào khu đấu giá, ngồi vào vị trí, người đại diện của hắn cũng ngồi bên cạnh, hắn ngẩng đầu nhìn phòng riêng cho khách VIP ở tầng trên.
Nơi đó đóng cửa nên không thấy được tình hình bên trong, nhưng hắn biết rằng Thẩm tổng đang ở trong đó.
Lần nào Thẩm tổng tham dự cũng đều lấy được sản phẩm giá trị nhất với một số tiền lớn nhất, nếu anh ấy đã thích một món đồ nào đó, dù có tốn nhiều tiền đến mấy thìanh ấy vẫn sẽ giành được về cho mình.
Còn món đồ nào không lọt vào mắt xanh của anh ấy thì anh ấy tuyệt đối sẽ không ra giá.
Nhưng trong mỗi lần đấu giá Thẩm tổng đều chưa từng lộ mặt, nếu Thẩm tổng thích cái gì thì sẽ có người thay mặt anh ấy đứng ra đấu giá, lấy được đồ rồi cũng khôngxuất hiện để giao lưu, cực kì bí ẩn.
Trong phòng VIP, Thẩm tổng và Vương Xuyên đang ngồi bên trong, trong phòng có mở một cửa sổ nhỏ, bọn họ có thể quan sát được tình hình đấu giá bên ngoài, còn người ngoài thì không thể nhìn thấy họ.
Hôm nay Thẩm Thuật mặc áo sơ mi trắng, anh nghiêng đầu nhìn, một nửa bên mặt chìm trong ánh đèn, ánh sáng lướt qua đầu lông mày của anh, lại quanh co lượn xuống vùng cằm, như đang hội tụ tất cả những sắc thái làm mê hoặc lòng người nhất.
Vương Xuyên thầm cảm thán, anh ta vẫn cảm thấy rằng gương mặt của Thẩm tổng thế kia mà không vào giới giải trí thì quả là đáng tiếc, nhưng Thẩm tổng lại không hề có hứng thú với nó, cũng chẳng nhận thức được là mình đẹp trai thế nào, vô cùng khiêm tốn.
Hoa Thụy đã giúp cho rất nhiều nghệ sỹ trở nên nổi tiếng, nhưng tất cả bọn họ lạikhông hề biết rằng, tổng giám đốc của bọn họ lại là một người đàn ông anh tuấn đến như vậy.
Trong mắt Vương Xuyên, Thẩm Tu chỉ là một cậu ấm được nuông chiều, người khác chỉ cần nịnh nọt vài câu là hắn đã tỏ ra kiêu ngạo rồi, chẳng biết tự lượng sức mình. Đối với việc người ngoài đều cho rằng Thẩm Tu tài giỏi, Vương Xuyên thật sựcảm thấy rất bất bình cho Thẩm Thuật khi bị gia đình đối xử bất công.
Phiên đấu giá đã bắt đầu, mấy món đồ đầu tiên không có gì mới lạ, Thẩm Tu nhìnkhông vừa mắt, thứ mà hắn muốn tặng cho Thẩm tổng nhất định phải là thứ tốt nhất, như thế thì mới thể hiện được thành ý của hắn.
Mãi lâu sau mới đến một món đồ có giá trị đặc biệt, là một bình hoa cổ có màu sắc trang nhã, chất liệu cao cấp, vừa nhìn đã biết là đồ thượng hạng.
Hai mắt Thẩm Tu sáng rực, nếu hắn tặng thứ này cho Thẩm tổng thì nhất định Thẩm tổng sẽ rất xúc động, việc tiếp theo chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió.
Người chủ trì nói: "Vật đấu giá tiếp theo là chiếc bình hoa cổ này, giá khởi điểm là ba triệu, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một triệu!"
Cuộc đấu giá bắt đầu, bầu không khí bỗng trở nên nóng hơn bao giờ hết, Thẩm Tu là người đầu tiên giơ bảng, người chủ trì hô: "Cậu chủ Thẩm tăng giá một lần!"
Rất nhiều người thích cái bình hoa này nên mọi người đều rối rít tăng giá, Thẩm Tu cười khẩy, muốn tranh giành với hắn ư, cứ chờ đi.
Thẩm Tu liếc nhìn căn phòng VIP, giơ bảng lên một lần nữa, cái bình hoa này nhất định hắn phải giành về được.
Trong phòng VIP, Vương Xuyên hỏi Thẩm Thuật: "Hôm nay anh không thấy thích cái gì sao?"
Buổi đấu giá sắp kết thúc rồi mà Thẩm Thuật vẫn chưa có ý định ra mặt, anh chỉ ngồi yên đó, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra bên ngoài.
anh cầm tách trà lên uống một ngụm, thong thả nói: "không vội."
Vương Xuyên nhắc nhở anh: "Món đấu giá bây giờ là một cái bình hoa cổ, giá trị khôngrẻ đâu." Vương Xuyên vẫn nhớ ở buổi đấu giá trước, Thẩm Thuật đã lấy về được mộtcái bình hoa.
Thẩm Thuật không khỏi nhớ lại lúc Diệp Tuệ đã làm vỡ cái bình hoa đó của anh, côcòn thề son sắt là đợi sau khi cô nhận được tiền đóng phim thì sẽ mua lại cho anhmười cái bình hoa giống như thế.
Đáy mắt anh thoáng hiện lên một nét cười cực nhẹ, so với chiếc bình hoa cổ quý giá đó, anh hình như lại cảm thấy hứng thú với đồ mà Diệp Tuệ sẽ mua cho anh hơn.
Thẩm Thuật mải suy nghĩ, không chú ý tới tách trà nóng đang cầm trên tay, không cẩn thận làm đổ một chút ra bàn tay.
Nước trà tuy nóng nhưng anh còn chẳng cau mày dù chỉ một chút, Vương Xuyên đưa giấy ăn cho anh, nói: "anh đang nghĩ gì thế? Có hứng thú với cái bình hoa cổ kiakhông?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!