Edit: Ngân Nhi
Thẩm Thuật yên lặng nhìn Diệp Tuệ vài giây, ánh mắt thờ ơ, chỉ đáp lại hai chữ: "Tùycô."
Thái độ của anh rất hờ hững, cho dù Diệp Tuệ có nói gì đi nữa thì những lời ấy dường như đều sẽ bị đặt lên một tờ giấy trắng, không có một chút vết tích hay cảm xúc nào.
Vừa nói xong thì Thẩm Thuật quay người đi tới ghế salon rồi ngồi xuống, cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Nghe được câu trả lời của Thẩm Thuật, Diệp Tuệ thở phào nhẹ nhõm.
Mối nguy hiểm đến từ mấy con ma ngoài cửa kia đã được loại bỏ, kế hoạch ly hôn cũng tạm thời gác lại, Diệp Tuệ lại nhìn Thẩm Thuật một cái, chiếc áo phông tuy đơn giản nhưng không hiểu sao ở trên người anh lại toát lên vẻ cao quý xuất chúng đến tận xương tủy như vậy, đúng là vẻ ngoài hoàn hảo.
thật sự khiến cho người ta không thể nghĩ rằng anh chính là cậu ba nhà họ Thẩm, người nổi tiếng với tính cách quái gở tột cùng, một tên phế vật khắc người thân trong truyền thuyết.
Cũng vì điều đó mà dù Thẩm Thuật lớn lên ở nhà họ Thẩm, nhưng người ngoài khôngmột ai biết là ông Thẩm còn có một cậu con trai là anh, tính cách của anh rất lạnh lùng, không thích nói chuyện với ai.
Thẩm Thuật là một kẻ vô tích sự, gia sản khổng lồ của nhà họ Thẩm đương nhiên sẽkhông rơi vào tay anh, mà anh chỉ sống qua ngày bằng nguồn quỹ đầu tư ủy thác của gia tộc.
Người ta đều nói Thẩm Thuật đẹp trai, nhưng chỉ là đồ bỏ đi.
Ngắm nhìn anh xong, Diệp Tuệ thu hồi ánh mắt, cô chợt nghĩ đến một điều, trong phòng khách không có ma, thế còn những nơi khác trong phòng thì sao?
Vừa nghĩ đến việc trong nhà cũng sẽ có ma, Diệp Tuệ nổi hết da gà, cô vội vàng đikhắp nơi, cố gắng để ý những góc khuất, sợ bỏ qua mất chỗ nào.
Diệp Tuệ chạy đi chạy lại, gây ra tiếng động không hề nhỏ, nhưng Thẩm Thuật đangngồi trên salon hình như chẳng hề nhận ra, cho dù Diệp Tuệ có đi khắp nơi thì anhcũng chưa một lần liếc nhìn cô lấy một cái.
anh như đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, có khi Diệp Tuệ đập phá cả cái nhà thì lông mày anh cũng sẽ không nhăn dù chỉ một chút.
Cho đến khi chắc chắn rằng trong phòng không có bất kì một con ma nào cả thì Diệp Tuệ mới thấy yên tâm.
cô nhận được tin nhắn của chị Nhâm, quản lý của mình, bảo cô đến công ty mộtchuyến. cô để điện thoại xuống, nằm trên giường suy nghĩ chuyện hôm nay, giữa hai phương án là "đi tới một thế giới xa lạ sống lay lắt qua ngày" và "Chấp nhận thực tế cố gắng sống tốt", cô lựa chọn cái thứ hai.
Trước khi ngủ, gương mặt của Thẩm Thuật thoáng lướt qua trong đầu, nhìn vẻ ngoàithì anh có vẻ ít nói, chắc là sẽ dễ chung sống, hai người tuy chưa quen nhau nhưng cứ cố thích nghi trước đã.
Đèn trong phòng Thẩm Thuật vẫn sáng, di động của anh kêu, các ngón tay thon dài lướt nhẹ màn hình, anh nghe máy, người ở đầu bên kia nói: "Thẩm tổng."
Nét mặt anh không thay đổi, chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng.
"Hợp đồng với Bùi Ninh sắp hết hạn rồi ạ, quản lý của cô ấy gần đây có nhắc đến việc này." Người kia nói, "Bùi Ninh đã ở công ty nhiều năm, hiện giờ cũng là ngôi sao nổi tiếng nhất trong nước, anh xem…"
Bùi Ninh? Thẩm Thuật nghĩ đến cách đây không lâu có người thường xuyên lượn lờ ở hành lang bên ngoài phòng làm việc của anh, thư ký nói cho anh biết đó là Bùi Ninh, nghệ sĩ của công ty anh.
Thẩm Thuật không để tâm chuyện này lắm, nói: "Cậu đứng ra thu xếp đi."
Chín giờ sáng hôm sau.
Diệp Tuệ nhớ tới lời của quản lý, cô dậy đánh răng rửa mặt, chuẩn bị tới công ty, nhưng trước khi ra cửa, cô bất chợt dừng bước.
cô vẫn còn chưa quên được một đám các bác gái ma tối hôm qua tập trung bên ngoài cửa nhà đâu.
Theo lý mà nói thì ban ngày mấy con ma cũng phải đi ngủ rồi, cho dù chúng nó có muốn nhảy disco thì cũng sẽ không xuất hiện vào lúc này.
Diệp Tuệ tự thôi miên bản thân vào những tưởng tượng đẹp, rất yên tâm mà mở cửa ra, rón rén bước một chân ra ngoài, liếc nhìn bên ngoài một cái, vừa nhìn một giây thôi mà hồn cô cũng sắp bay mất luôn rồi.
Ông trời ơi, từ hôm qua đến giờ mà các bác gái ma vẫn chưa chịu đi cho, nghe thấy tiếng mở cửa là các bác còn cùng nhau quay đầu nhìn cô không chớp mắt nữa chứ.
Diệp Tuệ cứng đờ cả người, ban ngày mà các bác cũng không nghỉ ngơi chút à? Mới sáng ra đã đón nhận những ánh nhìn chăm chú của các bác gái này, còn ai đau đớn hơn cô đây.
Diệp Tuệ nhanh như chớp thu cái chân đang đặt bên ngoài cửa về, sau đó đóng sầm cửa lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!