Edit: Ngân Nhi
Con ma đói vốn đang mạo hiểm tính mạng để ăn được miếng gan ngỗng, nào ngờ lại bị thương nặng, "Huhuhu, người này đáng sợ quá…Đau quá đi! Mẹ ơi con muốn về nhà!"
Nó vừa khóc vừa cẩn thận sờ lưỡi mình, xác nhận rằng lưỡi vẫn chưa đứt thì mới lại rón rén thụt lưỡi lại.
không được ăn đã là một nỗi bi thương rồi, chết đi còn gặp phải loài người vô tình hung dữ, sao nó lại đáng thương như vậy chứ.
Nó giận dỗi nhìn Thẩm Thuật, sau đó giậm chân một cái, toàn thân uốn éo ôm mặt bay đi.
Trước khi đi, Diệp Tuệ hình như còn nghe thấy tiếng lòng của nó: Tâm hồn tôi đã bị tổn thương, tôi không muốn lăn lộn trong cái giới ma quỷ này nữa, hu hu hu!
một người đàn ông cao to vạm vỡ như thế, đứng trước mặt Thẩm Thuật tràn đầy dương khí lại trở nên yếu đuối trong nháy mắt, khóc đến run cả người lên.
Diệp Tuệ nhìn thấy tình trạng thê thảm của con ma thì cũng cảm thấy nó hơi đáng thương, cô nhìn Thẩm Thuật, người trong cuộc là anh hoàn toàn không hề biết chuyện gì, vẫn bình tĩnh ngồi yên tại chỗ.
anh cầm đũa chuẩn bị gắp miếng gan ngỗng lên, mặc dù không biết gì, nhưng tự dưnganh lại cảm thấy có gì đó là lạ.
Thấy động tác của Thẩm Thuật, Diệp Tuệ vội nói: "anh đợi chút."
anh nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
Diệp Tuệ đã nhìn thấy rõ ràng lưỡi của con ma mới vừa tiếp xúc thân mật với đũa củaanh xong, bây giờ trên đầu đũa chắc chắn là đã dính mấy cái thứ bẩn thỉu rồi.
Tất nhiên là cô sẽ không để anh tiếp tục dùng đôi đũa đó nữa.
"Đôi đũa đó…" Diệp Tuệ nghĩ vắt óc để tìm lý do, "Hình như hơi bẩn rồi."
Thẩm Thuật nhíu mày: "Bẩn?" anh thật sự nhìn không ra sự khác biệt.
Diệp Tuệ đã trót nói ra rồi thì phải cố đến cùng: "Đúng vậy, bẩn rồi, anh cũng cảm thấy thế đúng không? Đổi lại đôi khác đi."
Thẩm Thuật: "???" anh có thể hiện ra sao?
Diệp Tuệ mặt không đổi sắc mà nói điêu: "trên đũa có bụi bẩn thấy rõ luôn, có mộthạt bụi đây nè, anh nhìn đi, ở đây cũng có một hạt…"
Nghe Diệp Tuệ nói mà cảm giác như đôi đũa đã bị rơi xuống đất rồi lại bị xe tải chèn qua chèn lại nhiều lần vậy.
Thẩm Thuật liếc nhìn đôi đũa sạch bong, không nói gì.
Diệp Tuệ sợ anh không tin nên lại nói thêm: "Mắt em tinh lắm, không lừa anh đâu."
Mấy chữ cuối cô còn nhấn mạnh rõ ràng, mắt nhìn thẳng vào anh, em không lừa anhđâu, thật đấy, em chỉ tiện mồm bịa chuyện thôi mà.
Thẩm Thuật không hiểu vì sao mà cô lại cứ cố chấp bắt anh đổi đũa như vậy, nhưng cuối cùng cũng nghe theo: "Đúng là bẩn thật, đổi đôi mới thôi."
Diệp Tuệ sợ anh đổi ý nên nhào tới giật lấy đôi đũa anh đang cầm luôn, sau đó lại cực kì nhanh nhẹn gọi phục vụ: "Lấy cho tôi một đôi đũa mới nhé, cảm ơn."
Thẩm Thuật đổi đũa mới, chuẩn bị gắp miếng gan ngỗng.
Diệp Tuệ thấy vậy thì lại rùng mình hô: "Đợi đã!" Miếng gan đã dính nước bọt của con ma kia rồi, tuyệt đối không thể ăn.
Thẩm Thuật dừng tay: "Sao vậy?"
Đầu óc cô xoay chuyển cực nhanh, nói: "Miếng gan ngỗng này chiên kĩ quá, ăn vàokhông tốt cho sức khỏe đâu."
Thẩm Thuật lại liếc nhìn miếng gan ngỗng vàng ươm óng ánh được chế biến cực chuẩn kia.
Diệp Tuệ: "Người trẻ ấy mà, phải giữ gìn sức khỏe thì mới sống lâu được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!