Chương 6: Giám sát

Cô đoán chắc mình bị dọa đến phát bệnh.

Sau khi gọi điện xin nghỉ phép, cô liền nằm bẹp trên giường giả chết.

Mãi đến bốn giờ chiều chịu không nổi nữa, cô mới gọi đặt đồ ăn. Nghĩ đến chuyện có khi một bát cơm bò xào không đủ no, cô lại gọi thêm một bát sủi cảo Đông Bắc và một hộp bánh bao. Người bệnh mà, phải ăn nhiều mới nhanh khỏe!

Món cơm bò xào được giao tới trước, Quyển Quyển vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Cơm bò xào cái gì chứ, toàn cơm chả thấy bò đâu."

Bỗng dưng điện thoại reo lên, shipper gọi đến: "Tôi sắp đến cửa rồi, mở cửa giúp nhé."

Cuộc gọi còn chưa dứt, chuông cửa đã vang lên. Quyển Quyển thầm nghĩ nhanh dữ vậy trời, rồi đứng dậy ra mở cửa.

Cửa mở, lộ ra một gương mặt quen thuộc.

"Quyển Quyển!" Lâm Cô Nương vẫy vẫy hộp đồ trong tay: "Tôi đến thăm cô nè!"

"Mở cửa! Mở cửa mau!"

Lâm Cô Nương liên tục bấm chuông inh ỏi. Một lát sau, cả shipper giao đồ ăn cũng nhập hội, gõ cửa ầm ầm, phối hợp hô hào: "Mở cửa! Mở cửa mau!"

Cửa bất ngờ bật mở, Tiểu Đao xách một túi hoa quả đứng đó.

Anh còn chưa kịp bước vào, Lâm Cô Nương đã như thỏ con nhảy vọt vào trong, vừa giận dữ vừa tủi thân trách móc Quyển Quyển: "Người ta có lòng tốt đến thăm cô, cô lại nhẫn tâm nhốt người ta ngoài cửa! Huhu..."

Vừa nói, anh ta vừa khóc ngon lành.

Tiểu Đao cắn điếu thuốc, vừa thay dép vừa liếc mắt qua họ, hỏi bâng quơ: "Bạn trai à?"

"Hức hức... hức hức hức..." Lâm Cô Nương dụi đầu vào vai cô, khóc nấc lên.

Tiểu Đao đi ngang qua, không quên buông một câu: "Trước khi khoe ân ái thì ký nhận hàng trước đi đã. Đừng để người ta đứng đợi mãi."

Hai anh shipper lập tức dõi mắt trông mong về phía Quyển Quyển.

Cô đành ký nhận hàng sau đó kéo Lâm Cô Nương đang dính chặt vào người mình vào phòng.

Một phen náo loạn qua đi, Quyển Quyển cảm giác bệnh tình càng nặng hơn. Cô nằm bẹp xuống giường thều thào r*n r*. Mỗi hơi thở đều như sắp tắt thở đến nơi.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng: "Cô thích chụp ảnh không?"

Anh ta tựa hờ vào cửa sổ, tay cầm một quyển album, nhẹ nhàng lật một trang.

"Chúng ta giống nhau lắm." Anh ta đột nhiên mỉm cười, quay sang nhìn Quyển Quyển: "Tôi cũng thích chụp ảnh."

Giống cái đầu anh ấy!

Trên bàn vẫn còn bát cơm bò xào ăn dở. Lâm Cô Nương kéo ghế lại gần giường, một tay cầm bát, tay kia cầm thìa, trông như sắp đút cô ăn.

"Thôi đi, bà đây còn chưa tàn phế đâu." Quyển Quyển giật lấy bát, tự mình xúc cơm ăn.

Ăn được một nửa bỗng ánh đèn lóe lên bên cạnh.

"Đưa ra đây!" Quyển Quyển chìa tay: "Tôi không cho phép mặt mộc của mình xuất hiện trên đời này!"

Lâm Cô Nương ngoan ngoãn đưa điện thoại, cười tủm tỉm: "Chỉ bôi mỗi son dưỡng rồi ra ngoài như cô còn nói câu này à?"

Đoạn video đã chạy được mười mấy giây. Hóa ra sau khi chụp hình, Lâm Cô Nương đã mở video này lên, chờ cô đòi điện thoại.

Trong video không có âm thanh vì nhân vật trong đó đang ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!