Chương 5: Bức ảnh mới

Trên màn hình điện thoại là một tin tức mới, tiêu đề nổi bật: "Diễn biến mới trong vụ bê bối tiểu tam!"

Bên dưới là một bức ảnh chụp một người phụ nữ đang nằm, khuôn mặt bị làm mờ đến mức chính mẹ cô ta cũng không nhận ra nổi, may mắn là phía dưới còn có phần mô tả. Ánh mắt của Quyển Quyển nhanh chóng bắt được một từ khóa quan trọng.

"Ngũ Thiến?" Cô khẽ thốt lên, đưa tay giật lấy điện thoại.

Chờ một lúc không thấy động tĩnh gì, Lâm Cô Nương mất kiên nhẫn, giật lại điện thoại: "Ngày nào cũng thấy cái mặt này, cô chưa nhìn đủ hả? Được rồi, tôi đã gửi tin cho cô rồi đấy!"

... Cái người dán đầy ảnh Ngũ Thiến trong phòng như anh thì có tư cách gì mà nói tôi cơ chứ!

Điện thoại báo có tin nhắn, cô mở ra xem tin tức, đọc đi đọc lại nhiều lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bức ảnh kia.

Tiếc là cô chỉ là một người bình thường, không có cái năng lực "trong mắt có che mờ nhưng trong lòng lại thấy rõ ràng" như ai kia.

Không sao cả, chuyện nhỏ này không làm khó được cô.

Vào giờ nghỉ trưa, Quyển Quyển lên Baidu tìm kiếm bài báo. Lướt xuống một hồi, cô nhấn vào một liên kết.

Đó là một diễn đàn nhỏ. Ưu điểm của những diễn đàn nhỏ là để thu hút người đọc, họ thường đăng ảnh chưa qua chỉnh sửa.

Ví dụ như bức ảnh trước mặt cô bây giờ. Sau khi lớp che mờ trên khuôn mặt được gỡ bỏ, dung nhan của Ngũ Thiến hiện rõ mồn một.

Nhìn thấy người lạ chết và nhìn thấy người quen chết, cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Do bị tạt axit, khuôn mặt Ngũ Thiến được quấn chặt bởi những lớp băng trắng dày, chỉ lộ ra đôi mắt mở to tròn xoe. Cô ta vẫn còn rất thích làm đẹp. Mặc dù mặt không thể trang điểm, nhưng móng tay lại sơn đỏ chót, đỏ đến chói mắt, đỏ như chính máu trên người cô ta.

Tan làm, cô đến hiện trường.

Vụ án lớn thế này hiếm khi xảy ra ở thành phố A. Hiện trường đã được căng dây phong tỏa màu vàng, cảnh sát đi đi lại lại xung quanh, đám đông hiếu kỳ bu lại xem.

Đêm qua, khi cô nhập vào cơ thể một người xa lạ, người đó chỉ còn chút thoi thóp, ngã xuống đất, trong tầm mắt chỉ có ba thứ: đèn sân khấu, đôi giày da màu tím đỏ và tấm biển quảng cáo hình con cua cách đó không xa.

Bây giờ, cô có thể xác định được rồi.

Người phụ nữ mà tối qua cô ngẫu nhiên biến thành chính là Ngũ Thiến.

Quyển Quyển chậm rãi tiến về phía tấm biển quảng cáo. Con cua trên biển chỉ còn lại một chiếc càng, trông vô cùng tàn tạ. Cửa hàng đóng chặt, trên cửa kính còn dán thông báo cho thuê mặt bằng kèm theo số liên lạc của chủ quán.

Một cơn gió thổi qua khiến Quyển Quyển rùng mình.

Không biết từ lúc nào, Lâm Cô Nương đã đứng ngay sau lưng cô. Cặp kính không độ khiến ánh mắt anh ta mơ hồ. Anh ta nhìn vào tấm kính, không rõ là đang nhìn cô qua lớp phản chiếu hay chỉ đơn thuần đang nhìn chính mình.

Ngay khi Quyển Quyển cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, đang định xoay người tung một cú đấm "Hắc hổ đào tâm" thì anh ta đột nhiên bật cười: "Cô ăn gì chưa?"

"Chưa!" Quyển Quyển đáp theo phản xạ rồi nheo mắt đầy cảnh giác: "Anh mời à?"

"Ừm!" Anh ta vẫn cười tủm tỉm: "Cô muốn ăn gì, cứ chọn đi, tôi mời!"

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*!

*Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp

Rốt cuộc, Quyển Quyển vẫn đi ăn thịt nướng với anh ta.

Là một phàm nhân tầm thường, cô có thể không cần nhiều thứ nhưng không thể không cần thịt.

Huống chi, cô không tin thằng nhóc này lại dám giết người giữa ban ngày ban mặt.

Ba loại thịt heo, cừu, bò được nướng thơm phức. Quyển Quyển xắn tay áo, ăn uống đầy hào sảng. Cô vừa gắp một miếng thịt đưa lên miệng, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Cô Nương cầm một lá xà lách, nhai từng miếng nhỏ một cách chậm rãi. Cô không nhịn được mà sững người, buột miệng hỏi: "Anh là thỏ à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!