"Nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì?" Quyển Quyển sờ mặt, nghi ngờ hỏi: "Đừng nói là anh nghĩ tôi là hung thủ đấy nhé?"
"Sao có thể chứ." Cố Dư Mặc lảng sang chuyện khác, liếc lên tầng. Tiếng bước chân, tiếng người xôn xao truyền đến. Anh ta nói: "Cảnh sát đến rồi, chúng ta qua đó đi."
Vừa nói, anh ta vừa lùi hai bước, đến bên cạnh Quyển Quyển, ghé sát tai cô, thấp giọng dặn dò: "Chuyện này chỉ nói với tôi thôi, đừng kể với ai khác."
Đúng lúc này, cảnh sát từ trên tầng đi xuống, ánh mắt lướt qua, dừng lại trên người hai người họ.
Cố Dư Mặc mỉm cười, vỗ nhẹ hai cái lên vai Quyển Quyển.
Ngay khi Quyển Quyển quay đầu, lại phát hiện anh ta đã nhét bức tranh kia vào túi. Chuyện gì vậy? Anh ta không định giao nó cho cảnh sát à?
Quả nhiên, Cố Dư Mặc không hề đưa bức tranh cho cảnh sát. Sau khi giấu đi, anh ta vẫn điềm nhiên phối hợp trả lời thẩm vấn. Quyển Quyển đứng bên cạnh, thỉnh thoảng lại liếc anh ta một cái, anh ta vẫn giữ nguyên thái độ bình thản, không hề lấy bức tranh ra.
Lòng cô bất giác nôn nóng, rốt cuộc người này đang muốn làm gì?
"Xin lỗi, tôi muốn đi vệ sinh một lát." Cố Dư Mặc đột nhiên nói với cảnh sát.
"Xin lỗi, tôi cũng vậy." Quyển Quyển lập tức đuổi theo.
Cô chạy theo Cố Dư Mặc, anh ta đi rất nhanh, trông có vẻ như đang vội làm gì đó.
Hai người một trước một sau lên cầu thang, đến trước cửa nhà vệ sinh. Nghe thấy tiếng bước chân cô, Cố Dư Mặc quay lại, mỉm cười nhìn.
Quyển Quyển cũng cười lại, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm. Vì đất nước, vì nhân dân, vì sự bình yên của xã hội, cô có bị oan uổng làm kẻ b**n th** cũng chẳng sao! Chút nữa cô sẽ vào cùng anh ta! Nếu anh ta dám hủy chứng cứ ngay trước mặt cô, cô sẽ lập tức xông lên, tung chiêu Long Trảo Thủ. Dù có làm bẩn đôi tay trong sạch này, cô cũng phải cứu bằng được chứng cứ!
Cô chưa kịp hành động thì...
"Aaa!" Một tiếng hét thất thanh vang lên từ trong nhà vệ sinh. Ngay sau đó, một người phụ nữ lảo đảo lao ra, đâm sầm vào lòng Cố Dư Mặc.
"Đau quá!" Cô ta run rẩy, ôm lấy một bên mặt, giọng nói đầy sợ hãi: "Mặt tôi đau quá!"
Cảnh tượng này khiến cô lập tức nhớ đến bức tranh thứ năm: Gương mặt bị lóc thịt đến biến dạng.
Bức tranh thứ năm đã xuất hiện, vậy bức thứ sáu còn xa không?
"Chuyện gì vậy?"
Một giọng nói lười biếng vang lên không xa.
Ba người họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đôi bông tai vàng khẽ lay động theo từng bước chân của chủ nhân. Một mỹ nhân quyến rũ, môi tô son đỏ thẫm, chậm rãi bước tới từ hướng phòng khách. Ánh mắt cô ta dừng lại trên người người phụ nữ bị thương, khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười chế giễu.
Bức tranh thứ sáu là kẻ chiến thắng che miệng cười khẽ.
Tiếng hét của người phụ nữ đã kinh động đến cảnh sát. Họ nhanh chóng tiến đến, một người lên tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Mỹ nhân khí chất vừa khóc vừa kể: "Tôi chỉ định vào nhà vệ sinh dặm lại lớp trang điểm, nhưng không biết sao, vừa thoa kem nền lên mặt, nó đau rát khủng khiếp."
Hai cảnh sát liếc nhìn nhau, một người bước vào nhà vệ sinh, cầm ra một chai kem nền. Anh ta nói: "Chúng tôi sẽ mang đi kiểm tra."
Mỹ nhân khí chất gật đầu, sau đó được Cố Dư Mặc dìu về phòng khách ngồi xuống.
Mỹ nhân khí chất ngẩn ra, quay sang nhìn cô.
"Cũng là gặp chuyện không may, nhưng hai người trước đã mất mạng, còn cô chỉ bị thương trên mặt thôi." Quyển Quyển mỉm cười.
Đúng lúc này, Thẩm Lục Từ đi ngang qua, nghe thấy câu nói đó liền liếc nhìn khuôn mặt bị thương của người phụ nữ, thản nhiên nói: "Thương tích gì chứ? Cùng lắm chỉ là dị ứng mỹ phẩm thôi."
Mỹ nhân khí chất vẫn ôm chặt má phải, thay vì nói là che vết thương, trông có vẻ như đang giấu thứ gì đó. Cô ta thấp giọng phản bác: "Tôi vẫn luôn dùng nhãn hiệu này, đây là lần đầu tiên gặp phải phản ứng như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!