Báo cảnh sát xong, tất cả cùng ngồi trong phòng khách, không ai nói một lời.
Thi thể của mỹ nhân tri thức vẫn nằm ngay bên cạnh, được phủ lên bởi chiếc áo khoác của Cố Dư Mặc.
Tiếp đến là đi tìm người phụ nữ nhà lành đến giờ vẫn chưa quay lại. Quyển Quyển nghĩ, nếu theo nhịp điệu của phim kinh dị... e là cô ấy sẽ không bao giờ quay về nữa.
Hiển nhiên Cố Dư Mặc cũng có cùng lo lắng. Anh ta gọi cho vệ sĩ của mình, hai người nhanh chóng có mặt. Một người ở lại bảo vệ đám phụ nữ, người còn lại cầm gậy điện, cùng anh ta đi tìm.
Ở một khía cạnh nào đó, anh ta giống như giáo viên chủ nhiệm cấp một vậy. Lúc anh ta ở đây, ai nấy đều ngoan ngoãn, không dám mở miệng nói chuyện. Nhưng khi anh ta rời đi, không khí lập tức giống như giờ ra chơi, ai cũng có chuyện để nói, ai cũng có chuyện để hỏi.
"Mọi người nghĩ hung thủ là ai?" Quyển Quyển mở lời trước, thăm dò phản ứng của những người còn lại.
"Còn ai vào đây nữa? Chính là con nhỏ sống trên tầng các người chứ ai." Mỹ nhân quyến rũ cười khẩy: "Con đó đúng là tiện nhân. Trước đây tôi từng đi chung chuyến bay với nó, cô đoán xem nó làm gì? Nó nhổ nước bọt vào cốc nước của tôi, còn lén đặt kim nhọn lên ghế của tôi nữa! Đến khi bị tôi phát hiện, nó còn chối bay chối biến, trốn trong nhà vệ sinh không chịu ra, vừa khóc vừa gọi điện cho Cố tiên sinh, cáo trạng là tôi bắt nạt nó!"
"Có chuyện như vậy thật sao?!" Quyển Quyển lập tức hùa theo, bất bình thay cô nàng: "Đúng là con sâu làm rầu nồi canh! Sao loại người như vậy lại có thể lọt vào danh sách vợ chưa cưới tiềm năng của Cố tiên sinh chứ?"
"Còn không phải vì Cố tiên sinh nể tình cũ sao." Mỹ nhân quyến rũ tỏ ra chán nản: "Cha con đó trước khi gặp tai nạn xe từng làm đầu bếp cho nhà họ Cố. Cố phu nhân thì không cần nói, ngay cả Cố tiên sinh cũng lớn lên nhờ ăn đồ ông ta nấu. Nhưng rồi sao? Cũng có phải Cố tiên sinh đâm chết ông ta đâu, tại sao lại phải nuôi con gái của ông ta chứ? Nó đâu phải thứ gì tốt đẹp, năm nào quỹ từ thiện cũng chu cấp tiền mà đến giờ vẫn nghèo kiết xác, không biết số tiền đó chảy vào đâu hết rồi!"
Không biết vì nhịn quá lâu hay do bản tính vốn đã lắm lời, cô nàng vừa mở miệng là không dừng lại được nữa, mắng nhiếc người phụ nữ nhà lành kia không chừa một lời nào.
Ban đầu, Quyển Quyển còn chăm chú lắng nghe, nhưng nghe một lúc thì bắt đầu mất tập trung. Lúc đầu cô nàng này còn mắng bằng tiếng Trung, sau đó chuyển sang phương ngữ, giờ thì đổi thẳng sang tiếng Anh luôn. Mà Quyển Quyển, tiếng Anh của cô chưa bao giờ qua nổi điểm trung bình.
"Khụ khụ." Quyển Quyển mạnh dạn chuyển chủ đề: "À đúng rồi, nãy giờ tôi định hỏi, kính áp tròng của cô mua ở đâu vậy? Có loại nào độ giống tôi không?"
Mỹ nhân quyến rũ l**m môi một cái, liếc cô: "Cô cận bao nhiêu?"
Thực ra mắt Quyển Quyển rất tốt, không cần ống nhòm cũng có thể thấy rõ anh trai đối diện nhà đang mặc q**n l*t màu gì. Nhưng cô vẫn tươi cười đáp: "Tám trăm*."
*8 độ bên Việt Nam
"Ồ, độ cận hơi cao đó." Cô nàng nhìn sang người đẹp khí chất ngồi bên cạnh: "Loại của tôi không có độ đâu, không biết có loại nào hợp với cô không, hỏi cô ấy thử đi, cô ấy đeo loại có độ."
Mỹ nhân khí chất nghe vậy liền ngẩng đầu, mỉm cười khách sáo với Quyển Quyển.
"A!!!"
"A!!!"
Người giúp việc cũng bị dọa đến mức hét toáng lên.
"Bà..." Quyển Quyển định nói "Bà chưa chết à?" nhưng đến cửa miệng lại vội vàng đổi lời. "Bà... vẫn ổn chứ?"
"Suýt nữa cô dọa tôi xảy ra chuyện rồi đấy." Người giúp việc lau mồ hôi lạnh, tiếp tục ngồi xuống ghế sô pha, trông có vẻ lo lắng, hai chân vẫn còn run rẩy.
Những người khác cũng nghĩ bà ấy đã gặp chuyện không may, nhất thời không ai dám bắt chuyện. Cuối cùng, vẫn là Quyển Quyển lên tiếng: "Tìm được người chưa?"
"Tìm được rồi." Người giúp việc đáp theo phản xạ: "Chết rồi, chết trong hầm rượu."
Cả đám người nhìn nhau, vừa rồi còn hùng hồn khẳng định cô ta là hung thủ, giờ lại chết rồi sao?
Tới lối vào cầu thang, Thẩm Lục Từ khựng lại một chút, đợi cô đến gần rồi đưa tay ra. Quyển Quyển cũng tự nhiên nắm lấy tay cô ấy, hai người cùng nhau đi xuống dưới.
Càng đi xuống, ánh sáng càng mờ nhạt, giống như bước vào một thế giới khác biệt hoàn toàn so với tầng trên.
Những bức tường đá, ánh đèn vàng cam, hầm rượu hình chữ nhật với hai hàng thùng gỗ xếp dọc hai bên. Chính giữa là một chiếc bàn gỗ, bên cạnh bàn có một người phụ nữ đang ngồi, lưng quay về phía Quyển Quyển và Thẩm Lục Từ. Cô ta gục nửa người lên mặt bàn, bên tay là một ly rượu vang cao, trong ly còn sót lại nửa phần rượu chưa uống hết.
Cố Dư Mặc và vệ sĩ đứng ngay bên cạnh. Thấy Quyển Quyển xuống dưới, anh ta lập tức ngăn lại: "Đừng qua đây!"
Nhưng Quyển Quyển đã vòng sang một bên, vừa vặn nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!