Chương 44: Chiến tranh giữa những người phụ nữ

Câu nói ấy lướt qua đầu Tiểu Đao một lần, không hiểu sao lại tự động chuyển thành: "Tôi ra ngoài tìm tình nhân một chút, anh cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ đi."

Tiểu Đao đặt cốc nước xuống, bước đến trước mặt Quyển Quyển, mở miệng định nói một câu, một bọt bong bóng liền bay ra khỏi miệng anh.

Tiểu Đao đành phải quay lại, vặn vòi nước, hớp một ngụm súc miệng, nhổ sạch bọt rồi tiện tay vốc nước rửa mặt.

Khi trở lại, anh đã sạch sẽ, sảng khoái, một giọt nước đọng trên chiếc cằm màu đồng, lấp lánh như sắp rơi nhưng vẫn còn lưu luyến chưa chịu rơi xuống.

Anh gãi đầu, đồng thời cân nhắc từ ngữ rồi chậm rãi lên tiếng: "Tôi không ủng hộ việc cô chuyển đến nhà Cố Dư Mặc."

"Tại sao?" Quyển Quyển nhìn anh: "Nói thử xem, tôi nghe đây."

"Thứ nhất, an toàn tính mạng không được đảm bảo." Tiểu Đao phân tích bình tĩnh: "Anh ta là một đại gia, ra vào đều có xe riêng, có vệ sĩ. Còn cô thì sao? Người ngoài không bắt cóc được anh ta, nhưng thấy cô sống ở nhà đấy, lại tưởng hai người có quan hệ đặc biệt, thế là đổi mục tiêu sang cô. Cô nghĩ xem, Cố Dư Mặc có sẵn sàng bỏ ra một khoản tiền chuộc khổng lồ để cứu một người xa lạ không?"

"Thứ hai, bên ngoài không an toàn, bên trong cũng chẳng khá hơn." Tiểu Đao tiếp tục: "Cố Dư Mặc là đàn ông. Cô không họ hàng thân thích gì với anh ta, lại ăn của anh ta, dùng của anh ta. Nếu một ngày nào đó anh ta đưa ra yêu cầu không đứng đắn, cô định đồng ý hay từ chối?"

Sau khi liệt kê một, hai, ba, bốn, năm điều, Tiểu Đao hít sâu một hơi, chuẩn bị nói đến điều thứ sáu thì thấy Quyển Quyển cúi đầu liếc nhìn điện thoại, sau đó ngẩng lên nói với anh: "Nói xong chưa? Cũng không còn sớm nữa, tôi đi trước đây, tạm biệt."

Nói xong, cô lách qua người anh, đi tới cửa, cúi xuống mang đôi bốt da treo hai quả bông nhỏ, rồi mở cửa rời đi.

Cô ấy thực sự chỉ nghe thôi sao? Nghe xong là đi luôn à?!

Tiểu Đao nhìn theo bóng lưng cô, muốn nói gì đó, nhưng lại nhận ra bản thân chẳng có tư cách để nói những lời trong lòng.

Cửa đóng lại, anh bực bội chậc một tiếng, lập tức chạy về phòng, cầm lấy điện thoại, bấm số gọi đi. Sau vài tiếng tút tút, đầu dây bên kia bắt máy.

Tiểu Đao lạnh lùng nói: "Tới lúc anh lập công chuộc tội rồi."

Ở phía bên kia, trên chiếc giường rộng thênh thang, Tát Đinh đang ôm hai mỹ nhân, trên má phải còn lưu lại dấu son môi. Ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng của Tiểu Đao, khuôn mặt ngái ngủ của hắn bỗng chốc tỉnh táo hoàn toàn. Biểu cảm chẳng khác nào vừa nghe bác sĩ báo tin: "Xin lỗi, anh mắc ung thư giai đoạn cuối, chuẩn bị hậu sự đi."

Mười lăm phút sau.

Thẩm Lục Từ đang cắt cà chua trong bếp, chợt cảm thấy điện thoại trong túi rung lên. Cô lấy ra xem, nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, lập tức nhíu mày đầy chán ghét.

Cô nhấn nút nghe, lạnh giọng: "Gọi làm gì?"

Một tiếng rưỡi sau.

Tiến lại gần thêm chút nữa, cửa kính xe kéo xuống, Thẩm Lục Từ nhìn cô, cất giọng: "Cậu tới rồi à."

"Lục Lục!" Quyển Quyển ngạc nhiên: "Cậu làm gì ở đây?"

Thẩm Lục Từ chống tay lên cửa xe, ánh mắt dịu dàng, nụ cười sáng rực, đôi mắt đào hoa tựa như chứa cả ngàn vì sao lấp lánh. Nhưng trong lòng cô lại nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi.

Khi đó, Tát Đinh ở đầu dây bên kia đã nói: "Cô nghe gì chưa? Cố Dư Mặc mở hậu cung trong nhà anh ta rồi, mấy cô vợ chưa cưới dự bị của anh ta đều được rước hết vào ở chung đấy."

"Ồ." Thẩm Lục Từ vẫn giữ điện thoại trong một tay, tay còn lại tiếp tục cắt cà chua.

Tát Đinh nói tiếp: "À phải rồi, bạn của cô cũng dọn vào đấy rồi."

Cạch!

Con dao cắt cà chua bỗng dừng lại giữa chừng.

Cô siết chặt cán dao, lạnh giọng hỏi: "Anh vừa nói gì?"

"Sưu tầm đủ loại mỹ nhân là ước mơ của mọi người đàn ông. Cô bạn mới của cô... Ừm, không tính là đại mỹ nhân, nhưng lại có gương mặt trẻ con cùng vòng một khủng, thuộc kiểu đặc biệt, rất được mấy lão già yêu thích."

Tát Đinh cười cười, giọng điệu đầy mỉa mai: "Cô nói xem có đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!