Cố Dư Mặc thấy khuôn mặt Quyển Quyển tái mét, tưởng cô bị dọa sợ liền dịu giọng an ủi: "Cô vào xe ngồi trước đi..."
Anh ta còn chưa kịp nói nốt câu "Tôi đi mua cho cô ly đồ uống nóng" thì đã nghe thấy Quyển Quyển hừ lạnh một tiếng, hất tay anh ta ra rồi lao thẳng lên lầu như một cơn gió.
Cố Dư Mặc sững sờ một giây, sau đó vội vàng đuổi theo.
Vừa bước lên tầng một, anh ta đã nghe thấy tiếng gào thét của Quyển Quyển từ trên vọng xuống: "Mở cửa mau! Khu dân cư phát quà mùa đông đây, tôi là cán bộ khu phố đến phát nước miễn phí! Nhanh mở cửa!"
Khóe miệng Cố Dư Mặc giật nhẹ, tiếp tục leo lên.
Đến tầng ba, anh ta nhìn thấy trước cửa một nhà treo câu đối đỏ, Quyển Quyển đang giơ hai nắm đấm, đập cửa như đánh trống.
Người trong nhà nào dám mở cửa chứ? Rõ ràng là điệu bộ kiểm tra đồng hồ nước rồi mời uống trà*! Hoảng quá, người bên trong vừa giữ chặt cửa vừa kêu lên: "Chị gái à, tôi thật sự không cố ý! Con mèo nhà tôi nghịch quá, tôi sẽ đánh nó ngay bây giờ!"
*Cụm từ mang nghĩa trêu chọc, ám chỉ việc bị cảnh sát điều tra
"Tốt! Cuối cùng cũng chịu nhận rồi nhỉ? Quả nhiên hung thủ chính là nhà anh!" Quyển Quyển lập tức hét lên: "Mở cửa! Tôi muốn đối chất trực tiếp với nó!"
Người bên trong sợ mở cửa không phải để đối chất, mà là để lĩnh ngay ba nhát dao nên cuống quýt cầu xin: "Chị gái à, chỉ là một con mèo thôi mà, chị định lôi nó ra tòa chắc? Hơn nữa, chậu hoa có rơi xuống cũng đâu có trúng chị, sao cứ bám mãi không buông thế?"
Bình thường, gặp mấy chuyện thế này, cô chỉ xem là tai nạn ngoài ý muốn, tránh ra rồi vỗ ngực một cái là xong.
Nhưng tình hình bây giờ là gì? Cô không đi tìm chuyện, chuyện cũng tự tìm đến cô!
Dù sao cũng có người dám dùng chậu hoa ném cô, vào thời điểm nhạy cảm thế này, thay vì bị động chờ đợi, chi bằng chủ động đến tận nơi điều tra cho rõ!
Còn chuyện đối phương không chịu mở cửa á? Nếu là cửa chống trộm của ngân hàng thì thôi, chứ chỉ là một cánh cửa gỗ cũ kỹ, khóa lỏng lẻo mà cũng đòi ngăn được cô?
Người bên trong nghe thấy cửa phát ra âm thanh hấp hối, hoảng sợ đến mức phải mở cửa ngay lập tức.
Đứng trước mặt cô là một người đàn ông trung niên hói đầu, trong lòng ôm chặt một con mèo đen, trán lấm tấm mồ hôi. Ban đầu ông ta định đưa thủ phạm cho Quyển Quyển, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thấy không nỡ, bèn lục túi quần, rút ra một tờ năm mươi tệ nhàu nhĩ, đưa cho cô: "Chị gái à, tôi thay mặt Mimi xin lỗi chị. Chỗ này chị cầm đi mua cà phê cho đỡ hoảng nhé?"
Đây không phải A Bố.
A Bố là một con mèo già to lớn, mắt xanh lục âm u như ma trơi.
Còn con mèo trước mặt lại chỉ là một nhóc mèo nhỏ nhắn, gan bé, thấy có người lạ là ôm chặt cổ chủ nhân không chịu buông. Thỉnh thoảng nó liếc Quyển Quyển một cái, đôi mắt tròn to long lanh màu nâu.
Người đàn ông trung niên ôm con mèo như thể đang ôm đứa con vừa gây họa của mình, lo lắng nhìn Quyển Quyển. Đột nhiên, ông ta nhét tiền vào tay cô, sau đó "rầm" một tiếng đóng sập cửa lại, rồi nói vọng ra từ bên trong: "Vậy nhé! Bye bye!"
"Quyển Quyển." Cố Dư Mặc chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, ánh mắt trở nên phức tạp: "Cô... thiếu tiền lắm à?"
"Đương nhiên!" Quyển Quyển đáp tỉnh bơ: "Tôi vừa bị công ty đuổi việc, giờ cạp đất mà ăn đây!"
"Con gái sao có thể nghèo đến mức ăn đất được chứ?" Cố Dư Mặc mỉm cười: "Thế này đi, mấy ngày tới tôi phải tìm A Bố, cô là dân bản địa, có muốn làm hướng dẫn viên cho tôi không? Đãi ngộ hậu hĩnh."
Đây đúng là một cách vẹn cả đôi đường.
Cái thời đại hiến dâng vô điều kiện, không cầu hồi báo, không mong được khen ngợi đã qua lâu rồi. Không thấy phim về Lôi Phong chiếu cả thành phố mà chỉ bán được đúng một vé à? Giờ ai cũng bận rộn, áp lực cơm áo gạo tiền đè nặng, tại sao cô phải hy sinh bản thân để làm lợi cho người khác chứ? Mà hai người họ cũng đâu có thân thiết gì.
Dĩ nhiên, nếu đối phương chịu trả tiền thì đó lại là chuyện khác.
"Được thôi!" Quyển Quyển gật đầu, nhân tiện đặt mình lên vị trí cao đẹp về đạo đức: "Không giấu gì anh, tôi là người có trái tim vô cùng mềm yếu, đặc biệt yêu thích những sinh vật lông xù! Đặc biệt là mấy con có thịt mềm ngọt hơn... Khụ khụ, tôi đùa đấy! Nói chung, chuyện tìm mèo cứ giao cho tôi!"
Cô nói xong, bỗng thay đổi ánh mắt, nửa cười nửa không nhìn anh ta: "Mà nói đi cũng phải nói lại, anh bảo A Bố chỉ đi theo người quen, vậy anh có đoán được người quen đó là ai không?"
Cố Dư Mặc im lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi nói ra một cái tên: "Chắc là ở chỗ Kiều Kiều."
Mười phút sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!