"Quyển Quyển, Quyển Quyển? Hùng Quyển Quyển!"
Đối diện bàn ăn trong căng tin, Lâm Cô Nương lườm cô một cái. Anh ta vừa dùng ngón út thoa son lên môi vừa hỏi: "Hỏi cô đấy, lát nữa tôi đi bệnh viện thăm Ngũ Thiến, cô có đi không?"
Phản ứng đầu tiên của Quyển Quyển là: Anh muốn giết người diệt khẩu à?
Lâm Cô Nương thoa xong son, bất chợt giơ tay bóp nhẹ cổ mình, thở dài một tiếng: "Tối qua, hình như tôi bị mộng du."
Tim Quyển Quyển lập tức treo ngược cành cây, vội vàng cắn một miếng thịt mỡ trấn an tinh thần, giả vờ bình tĩnh nói: "Anh nói linh tinh gì đấy, người mộng du thì không có ý thức, làm sao anh biết mình bị mộng du?"
"Tôi biết chứ." Lâm Cô Nương nghiêng đầu, ánh mắt sau cặp kính không độ lóe lên một tia sáng, giọng điệu bình thản: "Tôi có lắp camera giám sát trong nhà."
"Anh bị gì vậy? Trong nhà mình mà cũng lắp camera, theo dõi chính mình à?" Quyển Quyển trợn tròn mắt.
Lâm Cô Nương nhanh chóng trở lại dáng vẻ thường ngày, thẹn thùng nói: "Tôi ở một mình, sợ có trộm mà~ Thôi nào, đi cùng tôi đi mà~"
Anh ta nắm lấy tay Quyển Quyển lắc qua lắc lại khiến đồng nghiệp xung quanh đều bật cười. Nếu là bình thường, Quyển Quyển có lẽ đã nhận lời chỉ để thoát khỏi tình cảnh này.
Nhưng bức tường ấy cùng bức ảnh trên tường bất giác hiện lên trong đầu cô.
"Lâm Cô Nương" Quyển Quyển do dự một chút: "Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"
"Chuyện gì?" Lâm Cô Nương hỏi lại.
Không đáng để thu hút sự chú ý của đối phương về phía mình.
Trong ván bài sinh tử này, mỗi người đều che giấu bản thân và cũng buộc phải che giấu.
Cuối cùng, cô không đồng ý đi cùng.
Sau giờ làm, Lâm Cô Nương một mình đến bệnh viện, còn Quyển Quyển thì trở về căn phòng nhỏ của mình.
Sau khi thất thần giặt xong đống quần áo, cô ôm mớ đồ ướt chạy sang phòng bên cạnh, cười lấy lòng: "Anh Đao, tôi mượn ban công chút nha."
Tiểu Đao ngậm điếu thuốc, ngón tay lướt trên bàn phím lạch cạch. Nghe tiếng cô, anh liếc mắt qua: "Để quần áo ngoài lại, nội y thì mang về."
Tiểu Đao chậc một tiếng, quay đầu đi: "Máy sấy để trên tủ cạnh giường tôi."
Tiểu Đao đột nhiên ho khan một tiếng, điếu thuốc rơi xuống bàn phím, tàn thuốc vỡ ra rơi vào kẽ phím.
Anh quay đầu lại. Gương mặt góc cạnh, hàng mày hơi cau lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười khiến người ta phát lạnh. Anh nhìn cô, chậm rãi nói: "Cô thử gọi một tiếng xem, tôi đảm bảo tối nay cô không xuống giường được."
Tiểu Đao mà cười là y như mấy tên trùm buôn nội tạng quốc tế.
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi." Cô đầu hàng ngay tức khắc: "Anh là đại ca, anh là đại đại ca!"
Tiểu Đao hừ một tiếng, hất cằm về phía điếu thuốc rơi trên bàn: "Nhặt lên."
Tiểu Đao ngậm lại điếu thuốc rồi dán mắt vào màn hình, không thèm ngước lên, chỉ nhàn nhạt nói: "Chỉ được sấy áo ngực, không được sấy q**n l*t."
"Đàn ông con trai đừng quá câu nệ mấy chuyện nhỏ nhặt này!" Quyển Quyển hạ giọng: "Nếu ngày mai q**n l*t không khô, anh có thể cho tôi mượn một cái mặc không?"
"..."
Tiểu Đao: "Thôi, cô muốn dùng sao thì dùng."
Hơi nóng phả ra khiến cô hơi buồn ngủ, ngáp mấy cái liền. Cuối cùng không chịu nổi nữa, cô miễn cưỡng sấy khô đồ lót được tám phần rồi leo lên giường ngủ.
Lúc mơ màng, cô có cảm giác mình đã quên mất điều gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!