Chương 37: Kiểu người mình thích

Tiểu Đao: "..." 

Khoảnh khắc đó, trong lòng Tiểu Đao như một trang tài liệu, trên đó chữ chạy vèo vèo, rồi lại bị xóa sạch. Cuối cùng, anh ho nhẹ một tiếng, hời hợt nói: "Không tính." 

"Anh cũng biết là không tính hả..." Quyển Quyển nở nụ cười ngọt ngào với anh. Cười xong, hai bàn tay cô đập mạnh lên mặt anh, sau đó tiếp tục vung lên liên tục. 

"Không tính mà anh còn dám hôn tôi! Đây là nụ hôn đầu của tôi đấy! Nó là của bạn trai tương lai tôi đấy! Anh dám cướp đồ của bạn trai tương lai tôi! Tôi thay anh ấy dạy dỗ anh! Ya ya ya!" 

Tiểu Đao nhăn mặt nhăn mày, vừa xoa má vừa trở về phòng mình. 

Nằm xuống giường chưa được hai phút, tiếng chuông điện thoại vang lên. 

Anh trở mình, nhìn chiếc điện thoại mới đặt trên tủ đầu giường. 

Chiếc cũ bị tên bắt cóc làm mất, cái này là anh mua trên đường về nhà, vẫn dùng số cũ. Vừa sạc pin, bật máy lên thì đã có người gọi tới. 

Tiểu Đao vươn tay cầm điện thoại, liếc qua dãy số rồi nhấn nghe, áp máy lên tai: "Alo, mẹ, con không sao. Cô ấy cũng không sao." 

Im lặng vài giây, anh nói tiếp: "Chúng con chia tay rồi." 

Bên kia, giọng nói của mẹ Tiểu Đao vang lên không ngừng. Anh thỉnh thoảng đáp vài tiếng "Ừm", cuối cùng thản nhiên nói: "Thật ra con thích kiểu cao một chút. Cô ấy lùn quá, hôn cũng không tiện." 

"Với lại tính nóng, tay cũng khỏe, đánh người toàn nhắm mặt mà giáng xuống." 

"Ra ngoài chẳng bao giờ trang điểm, ngay cả kẻ mắt cũng không chịu vẽ." 

... 

Cúp máy, Tiểu Đao thở dài một hơi, tiện tay quăng điện thoại lại tủ đầu giường, tiếp tục nằm im. 

Cửa phòng không đóng, tiếng nước từ phòng tắm ào ào truyền đến. 

Không phải lần đầu anh ở chung với cô, cũng chẳng phải lần đầu nghe tiếng cô tắm. Nhưng tối nay không hiểu sao, đầu óc anh lại vô thức phác họa hình dáng cô theo tiếng nước chảy. Cô cao một mét năm tám, nhón chân cũng không với tới cằm anh, phải để anh bế lên mới có thể hôn. Da trắng, mắt đen, trông như một đứa trẻ, nhưng dáng người thì lại chẳng trẻ con chút nào.

Lần trước lúc hoán đổi cơ thể, anh đã xác nhận rồi, chỗ cần gầy thì gầy, chỗ nên có thịt thì có thịt. 

"Nghĩ cái gì thế?" 

Tiểu Đao mở mắt ra. Trong phòng tối đen, chỉ có mắt anh phát sáng. Anh lẩm bẩm: "Cô ấy đâu phải kiểu người mình thích." 

Thế mà lúc nói ra câu này, trong đầu lại hiện lên nụ cười của Quyển Quyển. Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong khoảnh khắc anh hoàn toàn không đề phòng lại nở một nụ cười trong trẻo vô tư như một cô bé bị ác ma giam cầm nhưng vẫn dịu dàng mỉm cười với anh. 

Tiểu Đao giơ tay xoa mặt, đột nhiên bật dậy xuống giường, đi đến trước cửa, đưa tay đóng sầm lại. 

Rầm. 

Một đêm trôi qua. 

Mặt trời lại mọc, ai nấy đều quay về với cuộc sống của mình. 

Vừa đến công ty, cô ngỡ ngàng phát hiện chỗ ngồi của mình đã có người khác chiếm mất. 

Sếp gọi cô vào, bình thản nói: "Cô vốn đã hay đi muộn và xin nghỉ, lần này còn mất tích tận bảy, tám ngày. Công ty không giữ nổi một vị Phật sống như cô đâu. Đi nhận lương tháng trước đi." 

Sắp đến cuối năm rồi, nhất thời chẳng tìm được chỗ nào có thu nhập. Cô đứng bên lề đường một lúc, sau đó đi đến bồn hoa, ngồi xuống. Cô chầm chậm rút điện thoại từ trong túi xách ra, đầu tiên mở danh bạ đến số mẹ, nghĩ ngợi một chút rồi chuyển sang số cha. Ngập ngừng thêm chút nữa, cô lướt đến số của bạn cùng phòng thời đại học, nhưng lại nhớ ra giờ này chắc cô ấy đang bận chăm con.

Lại đổi sang số bạn cấp ba, nhưng nghĩ đến giờ làm việc, chắc họ cũng không rảnh để nghe cô than thở. 

Ánh mắt cô dừng lại trên số của Tiểu Đao một lúc, rồi kéo danh sách xuống, cuối cùng gửi tin nhắn cho Thẩm Lục Từ: "Tớ là Quyển Quyển đây, cậu rảnh không?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!