Sau đó, mặc cho cảnh sát hỏi gì, Lương Quốc Đống cũng như không nghe thấy, chỉ cười không ngừng.
Không còn cách nào khác, họ đành phải áp giải gã về.
Hai cảnh sát một trái một phải, giữ chặt cánh tay gã kéo đi. Đi được nửa đường, gã bỗng cất giọng: "Tôi có vài lời muốn nói với Hùng tiểu thư."
Đội trưởng ra hiệu để Mộ Chiếu Bạch thông báo với Quyển Quyển. Sau khi nhận được sự đồng ý của cô, họ mới đưa Lương Quốc Đống đến trước mặt cô nhưng không dám để gã đến quá gần, vẫn giữ khoảng cách chừng nửa mét.
"Chúc mừng cô, Hùng tiểu thư." Giọng điệu của Lương Quốc Đống vô cùng ôn hòa: "Cô là người chiến thắng trong trò chơi dành cho các cặp đôi này."
Lương Quốc Đống hơi khựng lại: "Cô muốn phần thưởng gì?"
Gã thở dài, ánh mắt thoáng nét tiếc nuối: "Đáng tiếc bây giờ tôi chẳng còn gì cả. Nếu là mấy năm trước, tôi nhất định sẽ tặng hai người một căn hộ ở vị trí đẹp nhất, chúc hai người mãi mãi như hôm nay, tin tưởng và bảo vệ lẫn nhau."
"Tôi không cần căn hộ." Quyển Quyển hừ nhẹ: "Nói thẳng đi, mấy người trong phòng chết như thế nào?"
"À, chuyện đó à!" Lương Quốc Đống bật cười: "Cô còn nhớ bà dì vẫn hay mang cơm cho mọi người không?"
"Tôi và bà ấy quen nhau trong cùng một bệnh viện tâm thần." Lương Quốc Đống nói: "Hoàn cảnh của bà ấy cũng chẳng khác gì tôi, đều bị chính người đầu ấp tay gối tống vào trại tâm thần. Hai chúng tôi hợp tác trốn thoát, sau đó cùng nhau báo thù."
Trùng hợp thay, vợ cũ của Lương Quốc Đống và chồng cũ của dì Trần đều đã tìm được tình nhân mới, lại còn cùng nhau tham gia vào hoạt động dành cho các cặp đôi trong khu nghỉ dưỡng.
Dì Trần xuất thân từ một gia đình nuôi ong truyền thống, hơn nữa còn nuôi loại ong sát thủ. Trước khi trò chơi bắt đầu, bà gửi một bưu kiện cho tài xế. Khi tài xế mở ra, đàn ong lao ra tấn công khiến hắn chết ngay tại chỗ. Sau đó, Lương Quốc Đống giả mạo danh tính của hắn, lái xe đưa bảy cặp đôi đến căn biệt thự bỏ hoang.
Cuộc trả thù chính thức bắt đầu.
Lương Quốc Đống là người đầu tiên đạt được mục đích.
Gã nhận lấy chiếc cọ từ tay dì Trần, quét đều mật ong lên người cô ta.
Sau đó, gã bước ra ngoài, đóng cửa lại.
Tiếng vo ve vang lên từ hệ thống thông gió, bầy ong ùn ùn tràn vào phòng. Chẳng bao lâu sau, những tiếng hét thảm thiết vọng ra, tiếp theo là âm thanh đập đầu vào cửa. Phía sau cánh cửa là một giọng nữ nức nở: "Tôi biết sai rồi! Xin anh cho tôi thêm một cơ hội! Cầu xin anh... cứu tôi với!"
"Khi cô đẩy tôi vào trại tâm thần, tôi cũng đã từng cầu xin cô như vậy." Lương Quốc Đống nhìn cánh cửa, lẩm bẩm: "Vậy tại sao khi đó cô không chịu tha cho tôi?"
Tiếng gào thét dần lắng xuống. Gã mở cửa, kéo thi thể ra ngoài rồi ném vào buồng vệ sinh.
Dì Trần cầm chổi quét dọn sạch sẽ, lau lại hệ thống thông gió, tiện thể khoét rộng một vài lỗ để đàn ong có thể chui vào dễ dàng hơn.
"Anh đã báo thù xong rồi." Bà ta quay đầu nói: "Bây giờ đến lượt tôi."
Bởi vì thiếu mất một người phụ nữ, dì Trần đã thay thế vị trí của cô ta và chính thức tham gia vào trò chơi.
Trò chơi thứ ba là Trốn tìm.
Lương Quốc Đống nhìn mọi người, nghiêm giọng: "Các người nhất định phải trốn kỹ, đừng để hắn tìm ra. Nếu không, không ai trong các người có thể sống sót."
Người xem qua màn hình TV đều nghĩ "hắn" chính là Tiểu Đao.
Nhưng thực ra, kẻ sát nhân mà bọn họ phải trốn tránh đang đứng ngay phía sau, nở một nụ cười với họ.
"Khoan đã!" Quyển Quyển cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn, cô không nhịn được mà lên tiếng: "Tôi không hiểu. Tại sao dì Trần cũng phải ở lại trong căn phòng đó? Bà ta không sợ chết sao?"
"Dĩ nhiên là sợ. Nhưng thứ bà ấy sợ hơn chính là việc chồng cũ của mình không chết." Lương Quốc Đống đáp: "Bà ấy đã giấu một tổ ong trong đường ống, cố ý cào rách đường ống đó, sau đó dùng xe đưa thức ăn tự động mang cho các người một loạt đồ ăn có tẩm thuốc. Cảm thấy vẫn chưa đủ, bà ấy còn tự mình ở lại trong phòng, trên người bôi đầy một loại phấn thơm k*ch th*ch mạnh với loài ong sát thủ rồi kiên nhẫn chờ đợi đám sát thủ đó bò ra từ đường ống."
"Bà ấy không sợ bị nhận ra sao?" Quyển Quyển cau mày: "Chồng bà ấy cũng có mặt trong phòng mà?"
"Cô nghĩ bà ấy đã bị nhốt trong trại tâm thần bao nhiêu năm rồi?" Lương Quốc Đống bật cười. "Cô nghĩ trong suốt ngần ấy năm, chồng bà ấy đã đến thăm được mấy lần?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!