Hôm nay là cuối tuần. Một chiếc taxi lướt qua con đường cao tốc, chạy về phía khu biệt thự nghỉ dưỡng.
Mộ Chiếu Bạch ngồi ở ghế phụ, cúi đầu xem xấp tranh trên tay.
Dựa theo cuộc điện thoại hôm đó, anh đã phác thảo lại những cảnh tượng liên quan.
Bức vẽ đầu tiên là một hành lang dài, dọc theo hai bên là những cánh cửa san sát nhau. Bức thứ hai là một căn phòng kín mít, bụi phủ đầy, mạng nhện giăng kín góc tường. Một người đàn ông bị trói chặt vào ghế, đối diện là một chiếc TV kiểu cũ.
Bức thứ ba, bên trong màn hình TV xuất hiện một gã đàn ông đeo khẩu trang, mái tóc bết dầu như đã lâu không gội, đôi mắt đỏ ngầu tơ máu.
Bức thứ tư là một cánh cửa nhỏ hé mở, một khay thức ăn được đẩy vào. Đó chỉ là loại khay nhựa chống trượt rẻ tiền, vài đồng là mua được trên Taobao. Trên khay có một mẩu bánh mì cùng một ly nước lọc. Ngay cả ly và bánh mì cũng là loại phổ thông, khó tìm ra manh mối nào từ đó.
Chưa kể, gã say rượu khi tỉnh lại đột nhiên mất trí nhớ tạm thời. Gã hoàn toàn không nhớ nổi cuộc gọi đã thực hiện đêm qua, càng không biết mình đã nói những gì. Vì vậy, nhiều người nghiêng về giả thuyết đây chỉ là một trò đùa ác ý. Trọng điểm điều tra vẫn xoay quanh người tài xế đã chết.
Là lính mới, lại thêm tính cách không mấy hòa đồng, Mộ Chiếu Bạch không có quan hệ tốt với đồng nghiệp. Dù biết rõ vụ án xoay quanh người tài xế nhưng anh vẫn bị giao nhiệm vụ điều tra manh mối từ những bức vẽ.
"Thấy chưa, phía trước chính là chỗ đó." Tài xế lên tiếng: "Khu biệt thự Cô Sơn thật ra chỉ là một căn nhà ma, chẳng ai mua nổi, cứ thế hoang tàn mà bỏ đấy."
"Tại sao lại không bán được?" Mộ Chiếu Bạch hỏi.
"Cái này tôi không rõ lắm." Tài xế hồi tưởng: "Chỉ nghe người ta nói, hình như chủ đầu tư đột nhiên phát điên, chém chết vợ mình ngay trong biệt thự."
Mộ Chiếu Bạch khẽ gật đầu, suy tư.
Chiếc taxi dừng trước cổng khu biệt thự. Mộ Chiếu Bạch trả tiền, xuống xe, nhìn về khu nhà hoang phế, cỏ dại mọc um tùm.
Anh không phải không nhận ra sự chèn ép từ đồng nghiệp. Đội trưởng từng khuyên anh bớt cố chấp, có chuyện nên nhắm một mắt, mở một mắt cho qua.
Có lẽ anh ta nói đúng. Nhưng Mộ Chiếu Bạch không định làm thế.
"Trên thế gian này, người chọn cách nhắm một mắt, mở một mắt đã quá nhiều rồi." Mộ Chiếu Bạch tự nhủ: "Vậy thì cứ để tôi làm kẻ quá mức nghiêm túc đi."
Sự nghiêm túc ấy khiến anh lần theo từng manh mối, tìm đến từng nơi một: phòng karaoke bỏ hoang, biệt thự có tầng hầm sâu bất thường, khách sạn cũ kỹ nơi khách thuê thường xuyên mất tích... Có nơi anh vào được, có nơi không. Vấp váp đủ kiểu, cuối cùng, anh cũng đến trước khu biệt thự Cô Sơn.
Vừa nhấc chân, mới đi được vài bước, bỗng có bốn bóng người lao vút về phía anh!
Bọn họ càng lúc càng gần, càng lúc càng gần...
Mộ Chiếu Bạch cuối cùng cũng nhìn rõ. Anh hơi sững lại, rồi cất tiếng: "Hùng tiểu thư?"
Vừa gọi, anh vừa giơ tay chặn Tiểu Đao đang xông tới.
Tiểu Đao vẫn ôm chặt Quyển Quyển bằng một tay, lùi lại một bước, hơi ngẩng cằm, lạnh lùng nhìn anh từ trên cao.
Lúc này, Thẩm Lục Từ và Tát Đinh cũng vừa đuổi tới nơi.
Tát Đinh mệt đến mức như sắp gục xuống, liên tục muốn níu vào Thẩm Lục Từ, nhưng lần nào cũng bị cô ấy lạnh lùng hất ra.
Nhìn thấy Mộ Chiếu Bạch trong bộ cảnh phục, Tát Đinh xúc động đến mức sắp khóc, vội vàng vươn tay về phía anh, giọng yếu ớt van nài: "Cứu mạng! Mau cứu tôi với!"
Mộ Chiếu Bạch nhìn hắn trông như bị trọng thương sắp chết đến nơi, vội vàng đưa tay đỡ lấy: "Cố lên! Tôi gọi bác sĩ ngay đây!"
Anh lập tức lấy điện thoại gọi xe cứu thương, sau đó báo cho đội trưởng rằng đã tìm thấy những cặp đôi mất tích.
Chẳng bao lâu sau, tiếng còi cảnh sát hú vang từ xa đến gần. Đội trưởng dẫn người xông vào khu biệt thự.
Vừa thấy cảnh sát kéo đến đông như vậy, Tát Đinh chẳng nói chẳng rằng, nằm thẳng cẳng lên cáng cho người ta khiêng đi, để lại Thẩm Lục Từ, Tiểu Đao và Quyển Quyển ở hiện trường tiếp nhận thẩm vấn.
"Chúng tôi mệt lắm rồi." Tiểu Đao thay Quyển Quyển từ chối trả lời: "Giờ chúng tôi cần đồ uống nóng, chút gì đó để ăn, tốt nhất là có thêm cái chăn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!