Là mặt sấp.
"..." Quyển Quyển chậm rãi siết chặt nắm tay. "Khởi động xong rồi, bắt đầu tung đồng xu thôi."
Đồng xu bay lên rồi rơi xuống. Cô mở lòng bàn tay ra nhìn.
Mặt sấp tiếp.
"..." Quyển Quyển lại siết chặt nắm tay: "Vừa nãy tư thế tung sai rồi, làm lại lần nữa."
Cô tung đồng xu, vung tay chộp lấy nó giữa không trung.
Lại mặt sấp.
"Tôi không tin!" Quyển Quyển gầm nhẹ: "Quá tam ba bận, lần cuối cùng!"
Thế nhưng, lần này vẫn vậy.
Quyển Quyển bật ra một tiếng chửi thề, bắt đầu thấy sợ. Ba lần liên tiếp, lần nào cũng là mặt sấp. Không lẽ Lâm Cô Nương trên thiên đàng thật sự linh nghiệm? Còn nữa, Lâm Cô Nương rốt cuộc có thù oán gì với Tiểu Đao mà nhất quyết phải dìm anh ấy đến cùng thế này?
Một bàn tay với móng sơn đỏ rực buông xuống, nhặt đồng xu lên, đưa trả cô.
Lần này, mặt đồng xu ngửa lên.
"Cảm ơn!" Quyển Quyển đưa tay ra.
Thẩm Lục Từ lười biếng tựa vào tường, cứ tưởng Quyển Quyển chỉ muốn lấy lại đồng xu, ai ngờ cô không chỉ lấy đồng xu mà còn chộp luôn cả người, dứt khoát kéo cô ấy ra ngoài.
"..." Thẩm Lục Từ ngơ ngác. Đến khi sắp bị kéo ra khỏi cửa, cô ấy mới bừng tỉnh, vừa giãy giụa vừa hét: "Cô định đưa tôi đi đâu?!"
"Đi cùng nhau." Quyển Quyển đáp: "Tôi đi tìm bạn trai, tiện thể dẫn cô đi tìm bạn trai của cô luôn."
Thẩm Lục Từ bàng hoàng. Bạn trai cô? Ai? Tát Đinh?
Tên khốn lạnh lùng vô tình, lý sự cùn đó? So với đám đàn ông trong phòng kia, hắn còn nguy hiểm hơn nhiều!
Cô muốn giãy khỏi tay Quyển Quyển, nhưng tay gì mà như tay gấu vậy? Thẩm Lục Từ đã chống chân xuống sàn mà vẫn bị cô kéo thẳng một đường ra khỏi phòng.
Đám phụ nữ trong phòng chẳng buồn để ý, đám đàn ông thì có chút tiếc nuối, nhưng tiếc thì tiếc, mỹ sắc cũng đâu ăn được. Lúc này ai mà mở miệng giữ Thẩm Lục Từ lại, người đó sẽ phải chia phần ăn của mình cho cô. Trong thời điểm khó khăn này, ai lại chịu hy sinh chứ?
Lúc ra khỏi phòng, Quyển Quyển đã nghe thấy vài gã đàn ông xúi giục: "Cô không đi à? Ở lại cũng chẳng ai chia đồ ăn cho đâu."
Vừa đóng cửa lại, Quyển Quyển lập tức quay đầu, bịt miệng Thẩm Lục Từ, chặn lại những lời trách móc của cô ấy.
"Câm miệng!" Quyển Quyển hạ giọng: "Tôi đang cứu cô!"
Thẩm Lục Từ ngạc nhiên nhìn cô.
"Thật sự nghĩ tôi dùng đồng xu quyết định có chạy hay không à?" Quyển Quyển nói: "Tôi chỉ nói thế để mấy người kia nghe thôi!"
Dứt lời, cô buông tay, kéo Thẩm Lục Từ đi về phía cuối hành lang.
Chỗ này trông giống tầng hầm bỏ hoang. Quyển Quyển từng thấy kiến trúc tương tự, chủ nhà tận dụng tầng hầm bằng cách xây nhiều phòng nhỏ rồi cho thuê. Môi trường rất tệ, nhiều lúc cả chục phòng dùng chung một nhà vệ sinh.
Hành lang dài, hai bên là những cánh cửa sắt hoen rỉ trông như nhà giam.
"Lúc đầu tôi cũng thấy lạ." Quyển Quyển vừa kéo Thẩm Lục Từ đi vừa nói: "Tiểu Đao đã nói muốn đến tìm tôi, sao lại cứ bắt tôi ra cửa chờ anh ấy? Ngoài đó vừa lạnh vừa chẳng có chỗ ngồi."
Thẩm Lục Từ không nói gì, chỉ có tiếng gót giày nện xuống nền vang vọng sau lưng Quyển Quyển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!