"Tình yêu là sự chung thủy." Gã đàn ông đeo khẩu trang hỏi: "Nếu một ngày, ngươi phát hiện người mình yêu phản bội, ngươi sẽ làm gì?"
Bảy cặp nam nữ trong căn phòng nhìn chằm chằm vào màn hình, nét mặt mỗi người một khác.
"Tất nhiên, ngươi có thể tìm đủ loại lý do." Gã đàn ông lại cất giọng: "Bị hoàn cảnh ép buộc, bị đe dọa hoặc chỉ đơn giản là quá cô đơn, cần một bờ vai để tựa vào."
Nói đến đây, gã bật cười khe khẽ.
"Chân thành mà nói, tôi hy vọng các người có thể thuyết phục được nửa kia của mình." Gã khẽ run vai, giọng điệu vừa kìm nén vừa hưng phấn: "Chân thành mà nói, tôi mong các người có thể vượt qua thử thách này, cho đối phương một sự tin tưởng."
Tạch! Hình ảnh trên màn hình vụt chuyển sang trắng đen.
Cô quay đầu nhìn hắn.
"Không cần biết lý do gì, tận mắt nhìn thấy bạn trai hay bạn gái mình lăn giường với kẻ khác mà vẫn có thể thản nhiên thì đâu còn là người nữa? Đó là thánh nhân." Tát Đinh chẳng còn giữ bộ dáng dịu dàng, đáng tin cậy ban nãy. Hắn lười biếng dựa vào ghế, đầu nghiêng một bên, vài sợi tóc vàng nhạt rũ xuống ngay cạnh nốt ruồi lệ bên mắt. Hắn nhìn Quyển Quyển, cười nhạt: "Tiếc là, thế giới này thánh nhân hiếm, người thường nhiều. Gặp chuyện như vậy phần lớn sẽ nói:
Ồ, anh biết chuyện này không phải lỗi của em, nhưng anh không chấp nhận được. Mình chia tay đi... À phải rồi, cô có thấy Tiểu Đao nhà cô không?"
"Thấy chứ." Quyển Quyển cười khẽ: "Anh ấy chiếm cả cái giường một mình, tôi còn chẳng thấy cô gái kia đâu. Không chừng bị xem như lương thực dự trữ ăn mất rồi cũng nên."
Tát Đinh ngẩn ra, rồi phá lên cười. Hắn bước tới, nắm lấy tay cô, cúi xuống hôn lên mu bàn tay.
"Tôi thua rồi." Hắn nhìn cô, thản nhiên thừa nhận thất bại.
"..." Quyển Quyển mặt không cảm xúc nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ tên này lại giở trò gì nữa đây.
"Trò chơi này có tên là Tin tưởng và phản bội, nhiệm vụ của nam là dụ dỗ nữ ngoại tình." Tát Đinh thẳng thắn nói: "Xin lỗi, ban đầu tôi đã xem nhẹ cô. Nếu biết cô đặc biệt thế này... tôi chắc chắn sẽ đầu tư nhiều tâm tư hơn."
"Anh khỏi phí thời gian trên người tôi đi." Quyển Quyển cảm thấy thái độ của hắn có chút rợn người, cô cũng chẳng muốn dính dáng gì tới tên lừa đảo này, nên lạnh lùng cắt ngang: "Hay là thấy mắt trái sưng chưa đủ đối xứng, muốn tôi đấm luôn mắt phải cho cân?"
Tát Đinh bật cười, buông tay cô ra. Khi hắn đứng dậy, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, môi lướt sát tai cô, nhẹ thổi một hơi vào vành tai, thấp giọng nói: "Lần sau gặp lại..." Giọng hắn khàn khàn, ẩn chứa ma mị vô tận: "Tôi sẽ khiến cô rung động vì tôi."
Đôi mắt xanh thẫm khóa chặt cô, ánh nhìn sâu hút như mặt nước phản chiếu tia sáng lấp lánh như rừng cây ngập trong nắng sớm. Nhưng hơn hết, đó là ánh mắt của một người đàn ông đang dồn hết tình cảm nhìn người mình yêu. Không cần nói gì, cũng chẳng cần thổ lộ, chỉ bằng ánh mắt này, từng đợt sóng tình nồng cháy đã đủ lan tỏa.
Khác hẳn với vẻ cợt nhả hay qua loa trước đó. Khi hắn nhìn ai bằng ánh mắt này, gần như chẳng có người phụ nữ nào chống đỡ nổi sức hấp dẫn của hắn, cũng chẳng ai có thể từ chối hắn.
Nhưng chỉ là gần như, không phải tất cả.
"A!" Tát Đinh k** r*n một tiếng, ôm mặt lùi về sau mấy bước, ngã phịch xuống ghế.
Cô biết hắn đang định làm gì. Cũng chỉ vì thua cô trong lĩnh vực mà hắn tự hào nhất nên nuốt không trôi cơn tức, muốn trả thù mà thôi.
Giống như việc cô biết chắc bữa ăn tiếp theo của tên bắt cóc tám phần là đã bị bỏ thuốc ngủ.
Nhưng cô có thể không ăn sao? Nếu không ăn chẳng phải là tiện lợi cho Tát Đinh à? Hơn nữa, dù không ăn thì sau mấy ngày đói lả, cả người rệu rã không còn chút sức lực, có tỉnh táo cũng không đánh lại tên bắt cóc.
Vì thế, khi bữa ăn tiếp theo được đưa vào, Quyển Quyển vẫn nhanh tay giành lấy trước Tát Đinh.
Ăn xong, cơn tê liệt nhanh chóng lan ra tứ chi, cô khẽ nhắm mắt, buông mình nằm dài xuống đất.
Sau đó, cô xuyên vào một bà nội trợ.
Quyển Quyển xắn tay áo lao vào bếp, quét sạch nửa cái tủ lạnh, nấu một bàn đầy món ăn thơm phức. Hương thơm lan tỏa khiến hai đứa nhỏ đang ngủ cùng cha của chúng cũng phải tỉnh dậy, cả nhà quây quần bên bàn ăn, ăn đêm đến mức không ngừng hít hà thỏa mãn.
Chỉ khi bụng đã căng tròn, không thể ăn thêm một hạt cơm nào nữa, cô mới sai họ đi rửa bát, còn mình ôm bụng trở về phòng ngủ.
Khi tỉnh lại, cô sờ bụng, cảm giác đói vẫn rõ rệt. Quyển Quyển l**m môi, không nhịn được mà hồi tưởng lại những món vừa ăn.
Cô lười biếng nằm yên, xung quanh là những âm thanh hỗn loạn: đàn ông, phụ nữ, tiếng khóc, tiếng mắng mỏ, chẳng khác nào một khu chợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!