Khi Mộ Chiếu Bạch và đồng đội đến bốt điện thoại, họ chỉ thấy một gã say rượu nằm gục bên trong.
Một cảnh sát lay gã dậy, hỏi: "Vừa rồi có phải anh gọi báo cảnh sát không?"
Gã say lảo đảo ngẩng đầu lên, ngay lập tức phun thẳng một bãi nôn vào người viên cảnh sát, rồi lại gục xuống bất tỉnh trong tiếng chửi bới đầy tức giận.
Viên cảnh sát khốn khổ lê bước ra khỏi bốt điện thoại, gió vừa thổi qua, đồng đội lập tức đồng loạt lùi lại một bước. Một người thẳng thắn buông lời: "Cậu còn nặng mùi hơn cả xác chết đấy."
"Cái tên say xỉn này!" Viên cảnh sát tức tối mắng: "Không cần đoán cũng biết là báo án giả!"
Có người đồng tình, cũng có người cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
"Chuyện này chưa hề lên báo, sao gã biết có mười bốn người mất tích, còn có thể nêu đích danh một số cái tên?" Mộ Chiếu Bạch nhíu mày.
Mười bốn người mất tích, mà đều rơi vào tay một kẻ giết người.
Danh tính của họ rất đa dạng: một nhà vô địch eSports, một nữ sinh viên đại học, một kẻ thất nghiệp lang thang, thậm chí có cả triệu phú và cựu quan chức.
Bốn ngày trôi qua, áp lực từ mọi phía ngày càng lớn, vậy mà cảnh sát vẫn chưa có bất cứ manh mối nào.
Manh mối duy nhất chính là cuộc gọi vừa rồi.
Trong điện thoại là giọng một người đàn ông, phấn khích nhưng cũng đầy bình tĩnh: "Tôi biết họ đang bị giam ở đâu."
"Không, tôi không thể nói chính xác địa danh, nhưng tôi có thể mô tả nơi đó."
"Nó khá rộng, cũng khá cũ, bên trong có rất nhiều căn phòng nhỏ, mỗi người bị nhốt riêng một phòng. Ở đó có điện, có nước..."
"Kẻ bắt cóc là tài xế xe buýt."
"Tôi không báo án giả. Thế này đi, tôi sẽ nói cho anh nghe vài cái tên trong số những con tin? Hà Tiểu Đao, Hùng Quyển Quyển, Tát Đinh, Thẩm Lục Từ..."
Nghĩ đến đây, Mộ Chiếu Bạch liếc nhìn kẻ say rượu trong buồng điện thoại, trầm giọng ra lệnh: "Đưa gã về đồn. Đợi gã tỉnh lại, chúng ta phải làm rõ rốt cuộc người gọi điện là gã hay là ai khác."
Họ nhét gã say vào xe cảnh sát, tiếng còi vang lên inh ỏi trên đường về.
Đáng thương thay, khi tỉnh dậy, nhìn thấy một đám cảnh sát đứng vây quanh, gã suýt nữa khóc thét, giọng run rẩy: "Tôi chỉ ăn cắp có một trăm tệ thôi mà! Có cần phải điều động cả sở cảnh sát đến bắt tôi không?"
Cùng lúc đó, trong căn phòng giam kín, một khay thức ăn với bánh mì và nước lọc được đưa đến trước mặt Quyển Quyển. Cô liếc nhìn Tát Đinh, người vừa bê khay vào, rồi cầm lấy một mẩu bánh mì, cắn một miếng.
"Ngày nào cũng ăn thứ này, tôi ngán lắm rồi." Cô thở dài: "Tôi muốn ăn thịt."
"Ra ngoài rồi, tôi sẽ dẫn cô đi ăn thịt bò Kobe." Tát Đinh dịu dàng nói.
"Nhưng tôi muốn ăn ngay bây giờ cơ!" Quyển Quyển hờn dỗi kêu lên: "Anh vô dụng quá! Nếu Tiểu Đao nhà tôi ở đây, anh ấy chắc chắn sẽ cắt thịt đùi mình cho tôi nướng ăn!"
Nhà cô nuôi Phật sống đấy à? Cái kiểu cắt thịt nuôi gấu này là sao chứ!
T1aát Đinh khó khăn lắm mới nuốt xuống cục tức trong lòng. Vì mục tiêu chiến thắng, hắn phải nhẫn nhịn.
Tát Đinh nhai nốt chút thức ăn thừa, chỉ cười không nói gì, nhưng trong lòng lại rất muốn đào một cái hố để chôn cô đi cho xong.
"Chán quá, chán chết mất." Quyển Quyển lại cằn nhằn vài câu, rồi bất chợt quay sang nhìn hắn: "Anh nhảy múa cho tôi xem đi."
Tát Đinh nhét nốt mẩu bánh cuối cùng vào miệng, chậm rãi nở nụ cười: "Được thôi."
Hắn dùng đầu ngón tay chấm chút nước trong cốc, rồi bất chợt đứng dậy khỏi ghế. Một tay vịn ghế, tay còn lại vuốt mái tóc vàng ra sau đầu. Hắn hơi nheo mắt, cằm hất cao, từ trên cao nhìn xuống cô. Một luồng khí chất lười biếng mà mê hoặc toát ra từ hắn, lan tràn khắp từng ngóc ngách trong căn phòng.
Sự quyến rũ vô thanh, vũ điệu khẽ khàng với những hơi thở đứt đoạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!