Uổng công tôi đặt kỳ vọng lớn vào anh, vậy mà anh lại nói với tôi thế này à?
"Xin lỗi." Quyển Quyển mặt không cảm xúc đáp: "Nhà giàu cũng chẳng có thừa lương đâu."
Tát Đinh khẽ thở dài, giọng điệu mang theo ba phần tiếc nuối, bảy phần buồn bã, ngân nga như đang đọc thơ: "Giờ mà có chút bánh mì gừng nướng, ốc nướng bơ tỏi, sườn bò áp chảo, bánh phô mai, bánh táo, bánh anh đào, thêm ly rượu vang nữa thì tuyệt nhỉ."
Tên này định trả thù xã hội à?
"Đúng thế!" Quyển Quyển không chịu thua, cất giọng sau song sắt: "Giờ mà có một nồi cơm nóng hổi! Cá trê om măng chua, thịt xào cay, tôm bọc sợi vàng, đậu phụ nhà làm, thịt viên sốt nâu, khoai tây chua cay, với một hũ tương ớt Lão Can Ma nữa thì đúng bài!"
Đối diện im lặng một lúc, sau đó là một tiếng thở dài.
"Tại sao con người lại phải làm tổn thương nhau chứ?" Tát Đinh nói: "Thôi, đổi chủ đề đi."
"Không." Giọng Tát Đinh vô cùng thành thật: "Nhưng tôi tin cảnh sát nhất định sẽ tới cứu chúng ta."
Một kẻ lừa đảo đang bị truy nã mà nói ra câu này có thấy ngượng không vậy?
"Lỡ trước khi cảnh sát tới, tên bắt cóc đã ra tay thủ tiêu thì sao?" Quyển Quyển bất lực. Nếu không phải đã biết trước thân phận của hắn, chỉ nhìn vào biểu hiện hiện tại, cô sẽ tưởng hắn là một thiếu gia ngốc nghếch, ngây thơ. Nhưng cũng chẳng còn ai khác để bàn bạc, đành tiếp tục hỏi: "Trong phòng anh có TV không? Đã thấy mặt tên bắt cóc chưa? Tên này nhìn cứ thần kinh thế nào ấy, chắc chuyện gì cũng dám làm."
"Haha, chuyện này thì không cần lo." Một tiếng cười nhẹ vang lên qua song sắt: "Gã sẽ không giết người đâu."
"Sát nhân có nhiều kiểu lắm. Có kẻ giết vì tiền, có kẻ giết vì h*m m**n, có kẻ vì ghen ghét, có kẻ vì báo thù, có kẻ giết vì nghi thức tôn giáo, cũng có kẻ đơn thuần giết vì niềm vui." Tát Đinh trả lời với giọng điệu ôn hòa như một giáo sư già: "Ấn tượng đầu tiên của tôi, tên bắt cóc này không thuộc bất kỳ loại nào trong số đó."
Vậy gã thuộc loại nào?
"Xin lỗi." Tát Đinh nói: "Tên bắt cóc đến tìm tôi rồi, nói chuyện sau nhé."
Dứt lời, bóng hắn khuất dần sau song sắt.
Màn hình vốn chỉ toàn nhiễu sóng tuyết trắng, chẳng biết từ lúc nào đã dần hiện ra hình ảnh.
"Chào buổi tối, Hà tiên sinh."
Gã đàn ông đeo khẩu trang bước ra từ mép màn hình, tay phải cầm một khay đựng một chiếc bánh mì và một cốc nước trong veo.
Ực!
"Tính ra thì cũng đã mười hai tiếng kể từ bữa ăn trước rồi nhỉ?" Gã đàn ông đeo khẩu trang cầm khay đứng sau lưng anh Đao, ánh mắt lướt qua bọn họ: "Chắc hai người cũng đói lắm rồi?"
"Đúng vậy." Quyển Quyển hạ ghế xuống đất, ngồi vững trên đó như một vị khách đến dự tiệc, ngước nhìn gã đàn ông đeo khẩu trang: "Bao giờ thì có thể ăn?"
Có thực mới vực được đạo. Dù là chạy trốn hay cứu người, cũng phải ăn no trước đã.
"Trước khi ăn, chúng ta hãy chơi một trò chơi dành cho các cặp đôi đã."
Gã đàn ông đeo khẩu trang nở nụ cười tiếp đãi, trông chẳng khác gì một chủ tiệc lịch thiệp.
"Yêu là thiêng liêng. Hai người bên nhau, không chỉ cùng chia sẻ niềm vui mà còn phải gánh chung nỗi thống khổ." Gã vừa nói, vừa đặt khay lên bàn trước mặt, mở hũ mứt dâu tằm, để thứ hỗn hợp sền sệt đỏ sẫm chứa đầy thịt quả tràn lên mặt bánh mì, sau đó dùng thìa dàn đều.
Ực!
"Trò chơi đầu tiên của chúng ta có tên là Chia sẻ."
Đặt chiếc thìa dính mứt dâu xuống cạnh khay, gã đàn ông đeo khẩu trang chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Quyển Quyển.
"Chiếc bánh này và cốc nước này là toàn bộ thức ăn của hai người trong mười hai tiếng tiếp theo. Bây giờ, cậu sẽ phải lựa chọn. Cậu muốn chia bao nhiêu cho bạn gái mình?"
"Không cần suy nghĩ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!