Đây là một căn phòng cũ kỹ, lâu ngày không có ai ở. Trên tường giăng đầy mạng nhện, mặt bàn phủ một lớp bụi dày, không khí nặng mùi ẩm mốc lạnh lẽo.
Cô đang ngồi trên một chiếc ghế, hai tay bị trói chặt ra phía sau, hai chân cũng bị buộc vào chân ghế.
Trước mặt cô là một chiếc TV kiểu cũ. Mặc dù đã bật lên nhưng chỉ có tiếng rè rè chói tai, màn hình thì trắng xóa.
"Đây là đâu? Sao mình lại ở đây." Quyển Quyển lẩm bẩm, nhưng ngay sau đó lại giật mình bởi giọng nói phát ra từ cổ họng mình là giọng đàn ông.
Xem ra, cô lại hoán đổi thân xác với anh Đao rồi.
Chuyện quái gì thế này?
Cô và anh Đao tham gia một chuyến du lịch nghỉ dưỡng. Cả hai lên xe buýt, sau đó có thêm sáu cặp đôi khác cũng lần lượt lên, trong đó có cả Thẩm Lục Từ và Tát Đinh.
Khi mọi người đã đông đủ, xe buýt bắt đầu lăn bánh, đưa họ đến một nơi hoang vắng. Có người thắc mắc, nhưng tài xế khăng khăng nói đây là đường tắt.
Rồi sau đó thì sao?
À đúng rồi, trời đã xế chiều, ai nấy đều đói meo. Nơi này lại quá hẻo lánh, đến một quán ăn cũng chẳng có. Giữa lúc tiếng oán than dậy lên khắp xe, tài xế liền đưa cho họ những suất cơm hộp đã chuẩn bị sẵn.
Rồi hết.
Đến khi mở mắt ra lần nữa, cô đã trở thành anh Đao và đang bị trói trong căn phòng bỏ hoang này.
Hiện tại, có hai điều chắc chắn: Thứ nhất, có vẻ như lúc ngất đi, cô đã đổ người lên chiếc túi du lịch, đầu kê lên cái gối vỏ kiều mạch trong đó rồi ngủ mất. Thứ hai, anh Đao cũng đã bất tỉnh, nếu không thì cô đã không thể đổi thân xác với anh.
"Xì xì xì... Chào buổi tối." Đột nhiên, một giọng nói đàn ông vang lên từ chiếc TV đối diện.
Trên màn hình xuất hiện hai người.
Một cô gái với mái tóc xoăn bồng bềnh như rong biển, gương mặt trẻ trung nhưng vóc dáng lại vô cùng quyến rũ, bị trói chặt vào ghế. Cô ấy cúi gằm đầu, có vẻ vẫn còn mê man.
Bên cạnh cô là một gã đàn ông khoác áo gió dài, đeo khẩu trang trắng, nhìn vào màn hình và cất giọng: "Chào mừng đến với khu nghỉ dưỡng của tôi. Tiếp theo, tôi sẽ chủ trì hoạt động đặc biệt dành cho các vị."
"Khu nghỉ dưỡng cái đầu ngươi ấy!"
"Không được động vào cô ấy! Có giỏi thì nhắm vào tôi này!"
Cô gái bị trói đối diện khẽ cau mày, chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm vào Quyển Quyển, sau đó lại cúi xuống nhìn chính mình.
Tiếp đó, cô ấy quay sang kẻ bắt cóc bên cạnh, bình tĩnh nói: "Thôi, giết tôi đi."
"Đừng mà!" Quyển Quyển hét lên thảm thiết: "Sinh mệnh chỉ có một, đừng nói bỏ là bỏ như thế chứ! Nhưng nếu cô nhất định muốn chết thì tôi cũng tuyệt đối không sống một mình đâu!"
Cô gái bị trói cũng chính là Tiểu Đao nghe vậy, ánh mắt liền sắc bén hẳn lên: "Ý anh là đang uy h**p tôi?"
"Cô ổn, tôi ổn. Cô không tốt, tôi còn thảm hơn!" Quyển Quyển lập tức đáp: "Dù không thể sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng cô cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cùng cô chết cùng ngày cùng tháng cùng năm!"
Tên bắt cóc đứng bên cạnh bỗng đỏ hoe mắt, xúc động lau lệ bằng tay, thở dài: "Nhân gian vẫn còn chân tình, cảm động quá..."
Tiểu Đao: "..."
Cảm động cái đầu nhà ngươi ấy!
Tin không, nếu bây giờ ném cả hai vào cùng một phòng, họ sẽ đánh nhau đến long trời lở đất luôn cho mà xem!
"Nói đi, bao nhiêu tiền thì ông mới chịu thả người?" Quyển Quyển nhìn gã đàn ông đeo khẩu trang: "Bạn gái tôi xuất thân từ ba đời nghèo khó. Số tiền của cô ấy, tôi sẽ trả. Đưa hóa đơn đây, tôi ký, hoặc ông gửi thẳng đến nhà tôi cũng được."
"Không, không, tôi không cần tiền." Gã thả tay xuống. Dưới mái tóc bết dính vì nhiều ngày chưa gội là một đôi mắt đỏ ngầu những tia máu. Cả người gã vừa dơ bẩn, vừa điên loạn, nhưng thái độ lại bất ngờ ôn hòa. Gã nhìn Quyển Quyển, cười nói: "Tiền đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi chỉ mong hai người có thể vui vẻ ở đây đồng thời cũng giúp tôi vui vẻ một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!