Chương 21: Phryne trước Areopagus

Mọi người đều cảm thấy khó tin.

Trước giờ chỉ thấy con trai hại cha, chứ chưa bao giờ thấy cha lại chơi con trai một vố đau như vậy.

"Rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc mà sống vậy mà lại đi làm bảo mẫu, còn là bảo mẫu cho kẻ thù. Thế này mà không gọi là có ý đồ sao?" Lý Thành Hải cười lạnh: "Ba tên phạm nhân c**ng b*c đó căn bản không có tiền thuê bảo mẫu, cô ta còn phục vụ miễn phí nữa kìa."

"Luật sư Hà." Trong máy ghi âm vang lên giọng nói của ông lão.

"Ba người đó mất tích vào dịp Tết hai năm trước, lúc đó Thẩm Lục Từ vừa hay về quê cúng tổ tiên." Tiểu Đao nói: "Cả trăm người trong xóm có thể làm chứng cho chuyện này."

"Vậy còn thẩm phán thì sao?" Lý Thành Hải cau mày: "Ông ta nghỉ hưu ở nhà, con cái không ở bên cạnh, vợ cũng mất trước rồi, chỉ có Thẩm Lục Từ là ở bên cạnh ông ta. Ông ta mất tích chẳng lẽ lại không liên quan gì đến cô ta?"

"Luật sư Hà." Máy ghi âm vẫn phát ra ba chữ đó.

"Thẩm phán mất tích khi cùng đoàn đi tham quan xưởng điêu khắc." Tiểu Đao đáp: "Chuyện này là trách nhiệm của bên công ty du lịch, không liên quan đến Thẩm Lục Từ. Hôm đó cô ấy ở một nơi khác, còn vào ngân hàng rút tiền, camera giám sát đã ghi lại hình ảnh rồi."

Lý Thành Hải tức đến mức suýt nổ phổi: "Thế còn mẹ tôi thì sao!"

"Luật sư Hà." Máy ghi âm vẫn lặp lại ba chữ quen thuộc, không nhiều không ít.

Mọi người xung quanh không khỏi hoài nghi. Đây là băng bị kẹt à?

Hay nên nói là, không ai hiểu con bằng cha. Một người đã mất, một người còn sống, nhưng lời đối thoại của họ vẫn có thể khớp nhau đến kỳ lạ. Dường như Lý Thanh Vân đã đoán trước được con trai mình sẽ cố chấp đến mức nào nên đã chuẩn bị đầy đủ luật sư và bằng chứng từ trước.

"Nếu mẹ anh chưa mất tích thì có lẽ bà ta đã ngồi tù rồi." Tiểu Đao thản nhiên nói: "Bà ta đánh đập, chửi bới Thẩm Lục Từ, hàng xóm xung quanh đều thấy. Tháng Ba năm nay, cô ấy bị mẹ anh đánh đến mức phải nhập viện. Vì sợ cảnh sát bắt, bà ta ôm giấy tờ rồi bỏ trốn trong đêm. Hàng xóm đều trông thấy cả. Anh là con trai bà ta, anh có biết giờ bà ta đang trốn ở đâu không?"

Lý Thành Hải tức đến mức muốn nôn ra máu.

Đã lỡ lời nói hết sự thật.

Rồi còn xé rách mặt với Thẩm Lục Từ.

Cuối cùng lại chẳng được gì.

"Được rồi." Tiểu Đao tắt máy ghi âm, ánh mắt lướt qua ba anh em nhà họ Lý: "Bây giờ nghe bản di chúc thứ hai đi."

Hai chị em nhà họ Lý gần như chẳng còn hy vọng gì.

"Ông Lý chia tài sản thành hai phần. Một phần là căn biệt thự này cùng số tiền trong ngân hàng, phần còn lại là bức tranh Phryne trước Areopagus treo trên tường." Tiểu Đao mỉm cười: "Hơn nữa, nếu ba người các anh chị chịu công khai sự thật năm xưa thì có thể được chọn trước phần tài sản."

Còn cần suy nghĩ nữa sao?

"Chúng tôi đồng ý!" Hai chị em nhà họ Lý đồng thanh, trong lòng thầm nghĩ: "Chúng tôi muốn nhà và tiền!"

"Còn anh?" Tiểu Đao nhìn sang Lý Thành Hải.

Không có được người phụ nữ kia, có chút tiền cũng không tệ. Lý Thành Hải không do dự quá lâu rồi cũng gật đầu.

Tiểu Đao ra hiệu cho họ gỡ bức tranh trên tường xuống, kẹp dưới cánh tay, sau đó quay sang Quyển Quyển: "Tiễn tôi một đoạn đi."

Bầu trời đêm buông xuống, mưa đã tạnh. Tiểu Đao đứng ở cửa, nhả một làn khói lên không trung: "Lý Thanh Vân thực ra đã tự sát."

"Gì cơ?" Quyển Quyển sững người.

Tiểu Đao nhìn cô, hoặc có lẽ đang nhìn xuyên qua cô để hướng đến một ai khác, giọng điềm nhiên: "Lý Thành Hải nói không sai, cô tìm đến năm người đó là để báo thù. Nhưng trùng hợp làm sao, trước khi cô ra tay, cả năm người ấy đều mất tích."

Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế?

"Cuối cùng, cô đến bên Lý Thanh Vân." Tiểu Đao chậm rãi nói: "Ông ấy biết cô muốn giết mình, nhưng ông không phản kháng. Cô đưa cho ông ấy thứ gì, ông ấy cũng ăn dù thừa biết những thứ ấy chính là loại độc dược mãn tính với mình."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!