"Trước khi đến nhà tôi, cô ta từng làm bảo mẫu cho năm người khác." Lý Thành Hải nhìn Quyển Quyển, nhếch miệng cười: "Giờ tôi hỏi cô, năm người đó đang ở đâu?"
"Ha ha, tôi vẫn luôn giúp cô giữ kín bí mật này." Lý Thành Hải quay đầu nhìn Mộ Chiếu Bạch, chậm rãi nói: "Để tôi nói cho anh biết, cả năm người đó đều mất tích rồi. Sống không thấy người, chết không thấy xác."
Nói xong, hắn lập tức nhìn chằm chằm vào Quyển Quyển, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào: hối hận, hoảng sợ hay chột dạ.
Nhưng trong mắt hắn chỉ phản chiếu lại nụ cười của cô gái ấy.
Cô cười rạng rỡ, thậm chí có thể nói là vui vẻ. Cô nhìn hắn, nhẹ giọng bảo: "Tôi đã nhắc trước rồi mà, tôi không phải người tốt."
Khoảnh khắc đó, đừng nói là Lý Thành Hải, ngay cả những người xung quanh cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
Tiểu Đao bỗng nhiên quay đầu phả một làn khói thuốc vào mặt Quyển Quyển, khiến cô bị sặc ho liên tục, nước mắt rưng rưng.
"Lại là kiểu cáo buộc vô căn cứ này." Anh nhét hai tay vào túi quần, đầu hơi cúi xuống, mắt thì lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lý Thành Hải: "Có bằng chứng không?"
Lý Thành Hải cười, giọng điệu chắc nịch: "Tất nhiên là có."
Vài phút sau, mọi người tập trung lại trong thư phòng.
Ngọn lửa trong lò sưởi bập bùng, ánh sáng phản chiếu lên bức tranh Phryne trước Areopagus treo trên tường.
"Người phụ nữ này tên là Thẩm Oanh." Lý Thành Hải chỉ vào nhân vật trên tranh: "Hai mươi năm trước, cô ta từng làm bảo mẫu trong nhà tôi, sau đó trở thành người mẫu của cha tôi."
"Người mẫu?" Mộ Chiếu Bạch nhíu mày. Hắn nhìn thoáng qua bức tranh trên tường, lại hồi tưởng đến Mỹ nhân dưới trăng, đột nhiên ngộ ra điều gì đó.
"Ý anh là... người mẫu khỏa thân?"
"Đúng vậy." Lý Thành Hải làm ra vẻ cảm thán: "Anh không biết đâu, cha tôi từng điên đảo vì người phụ nữ này. Ông ấy nổi danh với tranh sơn dầu vẽ chân dung nhưng cả đời chưa từng vẽ mẹ tôi, cũng chưa từng vẽ tôi hay em gái tôi dù chỉ một bức. Cho đến khi ông ấy gác bút, người duy nhất ông vẽ vẫn chỉ là Thẩm Oanh."
Một người đàn ông.
Một người phụ nữ không mảnh vải che thân.
Hai người ở chung một căn phòng từ sáng đến tối, không chỉ một ngày, mà có khi hai, ba ngày liền không bước ra ngoài.
Ai biết họ đã làm gì bên trong?
Về sau, khi Lý Thanh Vân nhờ Mỹ nhân dưới trăng giành được giải hội họa Alexander Lucci tại Mỹ, tin tức này lan về nước, nhưng chẳng ai quan tâm đến Thẩm Oanh cả.
Dưới sự thêu dệt có chủ đích của mẹ Lý Thành Hải, cô ấy trở thành một người đàn bà trơ trẽn, bán thân để thu hút sự chú ý, chẳng khác nào gái làng chơi.
Cuối cùng, bà ta đuổi Thẩm Oanh ra khỏi nhà. Ba tháng sau, danh tiếng của Thẩm Oanh đã mục rữa, cô treo cổ tự vẫn tại nhà riêng.
"Thực ra, cô ta không tự sát." Lý Thành Hải chậm rãi nói: "Sau này mẹ tôi từng nhắc đến chuyện đó. Sự thật là, có ba gã đàn ông tìm đến bắt cô ta ngủ với chúng. Cô ta không đồng ý, thế là chúng cưỡng h**p cô."
Hắn cười nhạt: "Haha. Nghe nói, đến khi cô ta chết rồi, người ta mới phát hiện ra cô ta vẫn còn là xử nữ."
Cái chết của Thẩm Oanh, năm người liên đới.
Ba kẻ chủ mưu đứng trước tòa, biện hộ rằng: "Chúng tôi không cố ý giết người. Là cô ta quyến rũ chúng tôi trước! Đêm đó cô ta mặc ít vải như vậy, mấy người đàn ông đang độ tuổi sung mãn như chúng tôi, ai mà kiềm chế nổi?"
Mẹ của Lý Thành Hải cũng ra làm chứng, khẳng định Thẩm Oanh vốn là một người phụ nữ lẳng lơ, khi còn làm bảo mẫu trong nhà đã không ít lần quyến rũ chủ nhà, thậm chí còn xúi giục ông chuyển hết tài sản sang tên cô ta.
Chỉ một câu nói vô lý như thế, cộng thêm những lời khai đầy ác ý lại có thể thuyết phục được vị thẩm phán năm đó, để rồi bọn chúng nhận mức án nhẹ hều.
Đây đâu phải tòa án xét xử tội phạm, đây là phiên tòa thiêu sống phù thủy.
Kẻ gây tội vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, còn gia đình nạn nhân chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, thừa nhận con gái cả của mình treo cổ tự sát, rồi dắt theo con gái út rời khỏi nơi đó trong nhục nhã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!