Chương 19: Cái chết của tình yêu

Tình cảnh của Quyển Quyển không mấy khả quan, Mộ Chiếu Bạch cũng vậy.

Sau khi rời khỏi bếp, anh cùng đồng nghiệp đến phòng bảo mẫu để tìm chứng cứ. Nhưng một tên đồng nghiệp lại hành động như fan cuồng xông vào phòng thần tượng, đến mức muốn nhét cả giấy vụn trong thùng rác vào túi mang đi.

"Làm vậy không ổn đâu." Mộ Chiếu Bạch cố ngăn cản.

"Đây đều là vật chứng quan trọng." Người kia hùng hồn tuyên bố, tiện tay lôi một chiếc q**n l*t từ tủ quần áo rồi nhét vào túi.

Mộ Chiếu Bạch thở dài trong lòng, bước tới lộn ngược túi áo tên này, đổ ra đủ thứ linh tinh, gom thành một đống trên bàn.

Hành động đó khiến đồng nghiệp vừa bẽ mặt vừa tức giận. Hắn hất chân bước ra ngoài cửa: "Cậu chê tôi bẩn tay, vậy thì tự mình làm đi!"

Một đồng nghiệp khác đứng giữa hai người, lúng túng vỗ vai Mộ Chiếu Bạch: "Để tôi đi khuyên cậu ấy, cậu đừng để bụng."

Nói xong cũng xoay người rời đi.

Bây giờ trong phòng chỉ còn lại một mình Mộ Chiếu Bạch.

Một mình thì một mình, anh đã quen rồi.

Mộ Chiếu Bạch hít sâu một hơi, bắt đầu lục soát. Mười mấy phút sau, cuối cùng anh cũng tìm thấy thứ mình cần trong một chiếc vali.

Cất nó vào túi, anh quay người rời khỏi phòng.

Bên ngoài trống trơn, hai đồng nghiệp kia không thấy đâu.

Anh đi thẳng về thư phòng, lúc bước vào liền thấy hai người kia đã trở về từ trước, họ nhìn anh một cái rồi một trong số đó hừ lạnh, quay lại tiếp tục mách đội trưởng.

Mộ Chiếu Bạch chẳng buồn biện minh, chỉ đến bên cạnh trưởng nam nhà họ Lý, theo ánh mắt hắn nhìn lên bức tranh sơn dầu treo trên tường.

"Phryne trước Areopagus." Anh hỏi: "Bản gốc hay bản sao?"

"Bản sao." Lý Thành Hải cười nói: "Nhưng dù là bản sao, từ tối nay giá trị của nó cũng sẽ tăng vọt vì tác giả đã chết rồi."

Mộ Chiếu Bạch nhìn hắn: "Ý anh là?"

"Là cha tôi vẽ." Lý Thành Hải chỉ vào người phụ nữ trong tranh: "Thấy không? Cô ta khác với Phryne thật sự."

Mộ Chiếu Bạch không học mỹ thuật, hiểu biết về tranh sơn dầu cũng có hạn, vì vậy anh lấy điện thoại ra tra Google về bức Phryne trước Areopagus, sau đó phóng to ảnh lên, giơ máy so sánh với bức tranh trên tường.

Quả nhiên có sự khác biệt.

Phryne trong bức tranh trên Google là một mỹ nhân tóc vàng.

Còn người phụ nữ trong bức tranh trước mặt, dù cũng có làn da trắng nõn và vóc dáng yêu kiều, nhưng mái tóc lại đen nhánh.

Hạ điện thoại xuống, Mộ Chiếu Bạch trầm ngâm: "Người trong tranh là ai?"

"Ai mà biết được." Lý Thành Hải khựng lại rồi bật cười: "Cha tôi là nghệ sĩ mà, nghệ sĩ thì quanh năm không thiếu phụ nữ, nhất là những người đẹp."

Trực giác nói với Mộ Chiếu Bạch rằng Lý Thành Hải đang giấu điều gì đó.

Anh không vội ép đối phương khai ra mà tiếp tục tra Google, lần này nhập từ khóa Lý Thanh Vân Phryne trước Areopagus. Lật mấy trang, không có thông tin hữu ích, anh bèn xóa cụm sau, chỉ tra Lý Thanh Vân.

Chớp mắt, hàng trăm kết quả hiện ra.

"Họa sĩ tranh sơn dầu Lý Thanh Vân giành giải thưởng Alexander Lucci với tác phẩm Mỹ nhân dưới trăng!"

"Tin buồn! Đại danh họa Lý Thanh Vân tuyên bố rửa tay gác kiếm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!