Chương 18: Kỹ năng đặc biệt

Phòng bếp, biệt thự nhà họ Lý.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, Mộ Chiếu Bạch ngồi xổm bên thùng rác, đôi tay đeo găng cẩn thận lật tìm từng món đồ bên trong. Công việc này hoàn toàn không hợp với khí chất của anh, khiến anh trông chẳng khác nào một con mèo Ba Tư trắng muốt đang dùng móng vuốt bới tung thùng rác.

Trong thùng rác có vỏ khoai lang vừa bị gọt cho thấy tối nay ít nhất sẽ có một món ăn làm từ khoai lang. Bên dưới lớp vỏ khoai là một đống vỏ trứng vỡ vụn, những mảnh vỏ còn dính chút lòng đỏ lấp lánh.

Anh vẫn tiếp tục tìm kiếm thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói: "Đã tìm được chứng cứ chưa?"

Mộ Chiếu Bạch sững người, quay đầu lại, chỉ thấy một dáng hình trắng muốt như ánh trăng rực rỡ, phản chiếu vào đôi mắt anh.

Do tư thế này, cổ áo ngủ rộng lỏng lẻo rũ xuống, để lộ đường cong tròn trịa bên trong, tựa như hai bờ cát nhấp nhô trên mặt nước.

"Cô!" Mộ Chiếu Bạch giật mình, phản xạ có điều kiện muốn cởi áo khoác trùm lên người cô.

Một giọng nói đầy châm chọc đột nhiên vang lên từ phía sau Quyển Quyển: "Cảnh sát thời nay đều hạ lưu như thế sao?"

Tiểu Đao ngậm điếu thuốc trong miệng, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉa mai: "Vừa nhìn thấy con gái đã vội c** đ*?"

Mộ Chiếu Bạch mới cởi áo được một nửa, giờ cởi tiếp cũng không được, không cởi cũng chẳng xong, chỉ có thể bất lực nhìn đối phương.

Không biết vì sao, tên luật sư này lại có thái độ vô cùng khó chịu với anh.

Ngược lại, nghi phạm bên cạnh thì lại quá mức thân thiện.

"Người ta gọi đây là phong độ quý ông!" Quyển Quyển lập tức phản bác Tiểu Đao, sau đó quay sang Mộ Chiếu Bạch, ánh mắt đầy thiện chí: "Sao anh không cởi nữa? Đeo găng tay bất tiện à? Có cần tôi giúp không?"

Cô vốn là người giỏi hành động hơn lời nói. Câu còn chưa dứt, bàn tay đã vươn ra, định giúp anh cởi áo.

Mộ Chiếu Bạch bị hành động chủ động của cô dọa sợ, vội vàng lùi lại một bước, vành tai hơi đỏ lên, lắp bắp nói: "Tôi tự làm được..."

Phía sau Quyển Quyển vang lên một tiếng cười khẽ không hề che giấu.

Hai người cùng quay đầu nhìn lại, Tiểu Đao vẫn giữ nụ cười chế nhạo trên môi, lồng ngực khẽ rung lên theo tiếng cười, điếu thuốc trên miệng khẽ lắc lư.

"Xin lỗi nhé, hai người chọc cười tôi rồi... tiếp tục đi, đừng ngừng lại."

Bị cười nhạo thế này, ai còn tiếp tục nổi chứ!

"Nếu không tiếp tục nữa, vậy có thể mời anh ra ngoài không?" Tiểu Đao nhìn Mộ Chiếu Bạch, sau đó quét mắt sang hai viên cảnh sát khác: "Ồ, cả các anh nữa."

"Người nên ra ngoài là anh." Mộ Chiếu Bạch nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt: "Mong anh đừng cản trở chúng tôi thu thập chứng cứ."

Đối phương năm lần bảy lượt khiêu khích anh, anh cũng không thể cứ nhẫn nhịn như Bồ Tát mãi được.

"Haha, chứng cứ?" Tiểu Đao càng cười nhạo, dùng chân đá nhẹ vào thùng rác bên cạnh: "Anh đang nói đến vỏ khoai lang hay vỏ trứng vậy?"

"..." Mộ Chiếu Bạch.

"Hơn nữa, anh cũng biết rõ rồi đấy. Cho dù có đào cả tấn thịt trong bếp ra thì đã sao? Chỉ cần trong đó không có độc, thân chủ của tôi vẫn vô tội." Khói thuốc lượn lờ, Tiểu Đao thu lại nụ cười, khoanh tay, thể hiện thái độ ngạo mạn của một kẻ làm chủ: "Ra ngoài."

Thái độ ngang tàng này khiến đám cảnh sát tức điên. Một viên cảnh sát cao to xắn tay áo, hùng hổ bước tới, trông như muốn cho anh một bài học.

Tiểu Đao ngậm điếu thuốc, cười khẩy, hệt như một con quỷ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

"Đủ rồi!"

Đúng lúc này, Mộ Chiếu Bạch chen vào giữa, ngăn cản đồng nghiệp: "Ở đây cũng kiểm tra xong rồi, chúng ta sang chỗ khác xem thử."

"Sợ hắn làm gì?" Đồng nghiệp kia đầy bất mãn, bị kéo đi mà vẫn không ngừng lầm bầm chửi rủa. Khi thì trách Tiểu Đao láo lếu, khi lại oán trách Mộ Chiếu Bạch nhu nhược.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!