"Anh là ai?" Mộ Chiếu Bạch nhìn về phía Tiểu Đao, giọng lạnh lùng: "Người không liên quan mời rời đi."
"Tôi không phải người không liên quan." Tiểu Đao rút từ hộp thuốc lá ra một điếu, ngậm trên môi, chân mày nhíu chặt thành hình chữ xuyên, trông chẳng khác gì một tay cho vay nặng lãi đến tận cửa đòi nợ: "Tôi là luật sư do Lý Thanh Vân mời đến."
Mọi người nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt như đang nói rõ ràng: Anh đang đùa bọn tôi đấy à?!
"Sao? Không tin à?" Tiểu Đao châm lửa hít một hơi, rồi lục túi áo trên, túi quần dưới, cuối cùng mới lôi ra một quyển sổ nhỏ nhàu nát, ẩm ướt, quăng thẳng sang: "Chứng chỉ luật sư của tôi."
Mọi người nhìn cuốn sổ rách nát thảm không nỡ nhìn kia, ánh mắt lại viết rõ ràng: Cái này chắc chắn là đồ giả!?
Mộ Chiếu Bạch nhận lấy, cúi đầu nhìn ảnh trên thẻ rồi ngước lên đối chiếu với khuôn mặt Tiểu Đao.
"Nửa năm trước, Lý Thanh Vân đã ủy thác cho tôi xử lý một bản hợp đồng tặng tài sản. Người nhận là Thẩm Lục Từ." Vừa nói, Tiểu Đao vừa bước đến bên cạnh Quyển Quyển, cúi xuống nhìn cô với ánh mắt hờ hững: "Giờ ông ấy đã qua đời, theo trình tự pháp luật... Thẩm tiểu thư, cô có sẵn sàng nhận món quà này từ ông ấy không?"
Gương mặt ấy tuyệt đẹp đến mức khiến người ta run rẩy, ngột ngạt, như thể bị mê hoặc. Nó phản chiếu trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Nhưng ánh mắt anh khi nhìn cô vẫn không hề dao động, cứ như thể cô chỉ là một viên đá ven đường, một mầm cỏ nhỏ mọc từ kẽ đá, một giọt sương vương trên ngọn cỏ, đều vô danh, tầm thường, chẳng đáng để bận tâm.
Anh Đao, định lực cỡ này, không đi làm hòa thượng thì phí quá!
"Cô ta không đủ tư cách thừa kế tài sản của cha tôi!" Cô gái tóc ngắn hét lên, vừa chán ghét vừa sợ hãi nhìn Quyển Quyển. Cô ta lo rằng sau cảnh sát và anh trai mình, ngay cả luật sư cũng sẽ bị người phụ nữ này mê hoặc, vội vàng nói: "Cô ta chính là hung thủ giết cha tôi! Đám đồ ăn trên bàn kia, cha tôi bị cao huyết áp, tim mạch kém, thế mà ngày nào cô ta cũng cho cha tôi ăn mấy thứ này. Đây chính là chất độc mãn tính!
Chính cô ta đã giết cha tôi!"
"Chất độc mãn tính?" Tiểu Đao nhướng mày, liếc nhìn bàn ăn rồi sải bước đi tới.
Sườn xào chua ngọt, thịt Đông Pha, thịt kho anh đào, gà quay, cháo gạch cua...
Bữa ăn cuối cùng của Lý Thanh Vân vẫn còn nguyên trên bàn. Dù sắc hương đủ đầy, bày biện tinh tế, nhưng trong mắt mọi người, nó lại như tỏa ra sát khí u ám.
Tiểu Đao lướt mắt qua từng món, đột nhiên vươn tay cầm một miếng thịt anh đào lên.
"Anh định làm gì?!"
"Đây là vật chứng! Đồ súc sinh, mau bỏ xuống!"
"Dừng lại... Không! Đừng ăn!"
Cảnh sát còn chưa kịp ngăn cản, Tiểu Đao đã quăng thẳng miếng thịt vào miệng, nhai hai cái rồi nuốt gọn.
Giữa ánh mắt phẫn nộ của mọi người, anh chỉ cúi đầu, dùng ngón tay cái lau đi vệt nước sốt bên môi, giọng nhàn nhạt: "Ai đưa ra lý thuyết chất độc mãn tính vậy?"
Không ai trả lời. Nhưng vài người trong đám đông vô thức liếc về phía Mộ Chiếu Bạch khi nghe câu hỏi ấy.
"Anh bạn à." Tiểu Đao bật cười, quay sang Mộ Chiếu Bạch: "Anh có biết đồ chay giả mặn là gì không?"
"Hả?" Mộ Chiếu Bạch thoáng sửng sốt, sau đó bỗng nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm vào bàn ăn.
Chẳng bao lâu sau, anh cũng làm theo Tiểu Đao, cầm một miếng thịt anh đào lên nếm thử.
Càng nhai, chân mày Mộ Chiếu Bạch càng nhíu chặt.
"Miếng thịt anh đào này là giả thịt, nguyên liệu chính là khoai lang." Tiểu Đao đứng bên cạnh, dáng vẻ ung dung. Anh lần lượt thử từng món, rồi thong thả nói: "Những món khác cũng vậy, nhìn thì giống thịt, nhưng thực chất đều là đồ chay. Sườn xào chua ngọt làm từ đậu phụ và cà chua, thịt Đông Pha là bí đao và nấm hương, gà quay làm từ váng đậu... Haha, mấy món này giết người kiểu gì chứ?
Giúp người ta trường thọ sống lâu rồi già chết à?"
Mọi người đều sững sờ.
Hai chị em nhà họ Lý vẫn cố giãy giụa. Người phụ nữ tóc dài cắn răng nói: "Đây đều chỉ là lời nói một phía của anh, anh nói gì cũng là sự thật chắc?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!