Chương 15: Bữa tối cuối cùng

Pháp y đã xác định được nguyên nhân tử vong ban đầu của ông lão. 

Thời gian tử vong vào khoảng chín giờ, nguyên nhân là do bệnh tim đột phát. 

"Đây có lẽ là một tai nạn ngoài ý muốn." Pháp y nói câu này khi nhìn về phía Quyển Quyển: "Không phải một vụ án mạng." 

Ánh mắt nóng rực của anh ta khiến Quyển Quyển có chút khó chịu, đồng thời cũng làm hai người phụ nữ bên cạnh tức giận. 

"Bây giờ mà nói vậy có phải quá sớm không?" Cô gái tóc ngắn bất mãn lên tiếng: "Các người đã kiểm tra thức ăn chưa? Có thể đảm bảo rằng trong đó không có độc không?" 

Bên cạnh thi thể ông lão là một chiếc bàn nhỏ, trên đó bày bốn món ăn và một bát cháo. Mỗi món đều đã động đũa, bát cháo cũng bị uống hơn một nửa. Mặc dù đã nguội lạnh nhưng cách trình bày vẫn tinh tế đến mức khiến người ta thèm ăn, đủ để thấy tay nghề của người nấu xuất sắc ra sao. 

Pháp y liếc nhìn cô gái tóc ngắn, bình thản nói: "Người chết không có dấu hiệu bị đầu độc." 

Cô gái tóc ngắn cắn môi, trông có vẻ vô cùng thất vọng. 

Hắn cởi áo khoác, nhẹ nhàng phủ lên vai Quyển Quyển. 

Trời lạnh thật nên Quyển Quyển không từ chối. Cô kéo áo lại, quấn kín người mình. 

Ánh mắt trưởng nam nhà họ Lý sáng lên vì vui sướng. Thi thể của cha hắn nằm ngay trước mặt, nhưng hắn thậm chí không buồn liếc lấy một cái, cứ thế dán mắt vào Quyển Quyển, không rời đi dù chỉ một giây. 

Những người đàn ông khác trong phòng nhìn hắn bằng ánh mắt như những ngọn lửa rừng rực, chỉ muốn thiêu cháy hắn tại chỗ. 

Chỉ duy nhất Mộ Chiếu Bạch là vẫn giữ nguyên tư thế chống cằm bằng một tay, ánh mắt luôn dừng trên bàn thức ăn đã bị ăn dở. 

"Có thể hỏi cô một vấn đề được không?" Bỗng nhiên, anh quay đầu, nhìn thẳng vào Quyển Quyển. 

"Cứ hỏi đi." Quyển Quyển nghĩ thầm, nhưng chưa chắc cô đã trả lời được. 

"Mấy món này là do cô nấu sao?" 

Vừa rồi khi nghe hai người phụ nữ trò chuyện, cô đã hiểu đại khái tình hình hiện tại. Bây giờ, cô là người giúp việc riêng của danh họa nổi tiếng Lý Thanh Vân, tên là Thẩm Lục Từ, chịu trách nhiệm chăm sóc cuộc sống hằng ngày của ông ta. Không biết vì chăm sóc quá tốt hay do có mưu tính gì khác, Lý Thanh Vân lại quyết định không để lại căn nhà cho con cái, thay vào đó, ông ta muốn tặng nó cho cô. 

Vì chính gia đình Quyển Quyển cũng từng xuất hiện một trường hợp tương tự nên cô bẩm sinh đã có ác cảm với Thẩm Lục Từ. Ban đầu, cô định dứt khoát đứng về phía con cháu nhà họ Lý, nhưng đáng tiếc thay, lòng cô hướng về trăng sáng, nào ngờ trăng sáng lại chiếu xuống mương sâu. Dù cô có tỏ ra thân thiện thế nào, có thể hiện sự vô hại ra sao thì hai chị em nhà họ Lý vẫn nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn kẻ thù không đội trời chung! 

"Là bữa tối hay bữa khuya?" Ở phía đối diện, Mộ Chiếu Bạch liếc nhìn bàn ăn: "Đây là những món ăn mà người chết vẫn thường ăn, hay hôm nay là cô đặc biệt nấu?" 

"Rốt cuộc anh đang có ý gì?" Hắn chống hai tay lên lưng ghế sofa, vây lấy Quyển Quyển giữa vòng tay, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Mộ Chiếu Bạch: "Pháp y vừa nói rồi đấy! Cha tôi chết vì bệnh tim, không phải trúng độc! Sao anh cứ phải nghi ngờ Lục Từ?" 

Khác với hắn, hai người phụ nữ lại liếc nhau một cái. Cô gái tóc ngắn nhanh chóng lên tiếng trước: "Là bữa tối. Hôm nay cha tôi gọi chúng tôi đến để bàn chuyện phân chia tài sản. Vì có chút tranh cãi nên bị trì hoãn, đến lúc ăn thì đã khoảng chín giờ rồi." 

Người phụ nữ tóc dài dứt khoát lấy điện thoại ra: "Bình thường chúng tôi không hay đến đây, nhưng cha tôi có vài học trò thường xuyên lui tới. Mỗi lần đến họ đều ăn cơm cùng. Tôi sẽ gọi điện hỏi họ ngay bây giờ." 

Rất nhanh, cô ấy nhận được câu trả lời chính xác từ các học trò của ông lão. 

Sắc mặt cô gái tóc ngắn từ vui mừng cực độ chuyển thành thất vọng cùng cực. 

Bởi vì theo lời các học trò, mấy món này không có gì đặc biệt. Ngày thường Thẩm Lục Từ cũng nấu những món này, ông lão cũng vẫn ăn chúng. 

Nhưng khi nghe câu trả lời đó, sắc mặt Mộ Chiếu Bạch lại tối sầm xuống. 

"Thẩm tiểu thư." Anh nhìn về phía Quyển Quyển, ánh mắt không còn vẻ dịu dàng thường ngày mà là một sự thẩm vấn đầy nghiêm nghị: "Cô muốn giết Lý Thanh Vân sao?" 

Trên mặt Quyển Quyển thoáng qua một tia kinh ngạc. Cô nhìn Mộ Chiếu Bạch, trong mắt không có né tránh, không có sợ hãi, chỉ có một sự tò mò hồn nhiên như trẻ nhỏ. 

"Tại sao anh lại nói vậy?" 

Vẻ mặt phối hợp cùng dung mạo của cô khiến người ta cảm thấy một sức hút quỷ dị đến đáng sợ. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!