Chương 14: Người phụ nữ ma mị

Biệt thự nhà họ Lý, 9 giờ 10 phút tối.

"Bực chết đi được!" Cô gái tóc ngắn giận dữ đấm mạnh xuống bàn khiến bát canh cùng đĩa thức ăn rung lên, suýt chút nữa đổ tràn ra ngoài.

"Cha vậy mà lại đem biệt thự tặng cho ả bảo mẫu đó!"

"Hừ, bảo mẫu gì chứ?" Người phụ nữ tóc dài ung dung dùng khăn ăn lau miệng, cười nhạt: "Chẳng mấy mà chúng ta phải đổi cách xưng hô, gọi cô ta là mẹ rồi."

"Mẹ cái gì mà mẹ? Mẹ nó chứ!" Cô gái tóc ngắn phẫn nộ nói: "Nên em mới bảo chị từ đầu là đừng thuê bảo mẫu, đừng thuê bảo mẫu! Bảo mẫu bây giờ không giống như ngày xưa nữa đâu! Người nào người nấy đều thông thạo tâm lý học người già, luật thừa kế cũng nắm rõ trong lòng bàn tay! Lúc đầu là chăm sóc người già, cuối cùng lại biến thành cướp luôn gia sản!"

"Quả thật." Người phụ nữ tóc dài cười nhạt, thở dài như đang cảm khái: "Làm ba năm là có ngay biệt thự cùng tranh vẽ trị giá hàng chục triệu. Thế thì chị còn đi làm gì nữa? Chi bằng đổi nghề làm bảo mẫu, chẳng bao lâu nữa chị sẽ thành nữ đại gia mới của Trung Quốc."

"Không được! Chúng ta mới là con ruột của cha! Cha còn sống sờ sờ ra đấy, dựa vào đâu lại đem tài sản cho một kẻ ngoài!" Cô gái tóc ngắn tức giận bật dậy khỏi ghế: "Em phải đi nói chuyện với cha!"

Vừa dứt lời, cô lập tức nổi giận đùng đùng lao lên lầu.

"Bao nhiêu năm rồi mà con bé vẫn ngây thơ như vậy." Người đàn ông ngồi bên bàn nâng ly rượu vang, chậm rãi lắc nhẹ chất lỏng màu đỏ bên trong, cười nhạt với người phụ nữ tóc dài: "Luôn bị em xúi giục đi làm tiên phong. Chuyện xấu thì nó xông lên trước, còn lợi ích thì mọi người cùng chia nhau."

"Tự nó không có đầu óc, trách ai được?" Người phụ nữ tóc dài chậm rãi khuấy bát súp ngô trước mặt, nhẹ nhàng múc một thìa đưa lên miệng.

Ngay khoảnh khắc đó, trên lầu đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết, sau đó là tiếng bước chân cuống cuồng.

Cô gái tóc ngắn vừa chạy lên tầng chưa bao lâu, giờ lại lảo đảo lao xuống, suýt chút nữa lăn xuống cầu thang. Khuôn mặt cô trắng bệch, nước mắt chảy dài, hoảng loạn hét lên:

"Mọi, mọi người mau lại đây! Cha... cha xảy ra chuyện rồi!"

Hai người dưới nhà lập tức ngẩng đầu nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm trọng. Không ai nói thêm lời nào, cả hai vội vàng đứng dậy chạy lên lầu.

Cửa thư phòng mở toang. Ba người đứng ở ngưỡng cửa, sững sờ nhìn vào trong.

Dưới ánh đèn chùm pha lê treo trên trần nhà, từng nhánh đèn vươn ra như cành cây, mỗi đầu cành là một ngọn nến trắng đang cháy.

Ngay bên dưới đèn chùm là một chiếc xe lăn màu bạc.

Một người đàn ông lớn tuổi ngồi ngay ngắn trên xe, đầu hơi nghiêng, dựa vào lưng ghế, tấm chăn mỏng phủ ngang đùi. Đôi mắt ông mở to, không hề nhắm lại, dường như vẫn đang nhìn chăm chú vào bức tranh treo trên tường.

Trong tranh là một phiên tòa cũ kỹ. Giữa khung cảnh tăm tối, một cô gái trẻ đẹp vươn người về phía trước, dáng hình uyển chuyển. Phía sau cô là một luật sư bào chữa mặc áo xanh đang vén lớp vải che trên người cô, để lộ th*n th* tr*n tr** dưới cái nhìn lạnh lẽo của những vị bồi thẩm đoàn áo đỏ ngồi phía đối diện.

Người đàn ông trên xe lăn cứ thế nhìn chằm chằm vào bức tranh. Không chớp mắt. Không hít thở.

Vĩnh viễn bất động.

Ông và bức tranh hòa thành một khung cảnh kỳ lạ đến quỷ dị.

Ba người con sợ hãi đứng chết trân tại cửa. Không ai dám bước vào.

Cuối cùng, người đàn ông là người đầu tiên run rẩy lên tiếng: "Gọi... gọi cảnh sát đi."

"Hả? Ừ, ừ..." Hai cô gái vội vàng rút điện thoại, run rẩy ấn dãy số 110.

Hai mươi phút sau, biệt thự nhà họ Lý.

Những chiếc xe cảnh sát hú còi inh ỏi, xuyên qua màn mưa đêm, dừng lại trước cổng lớn. Tiếng còi sắc bén vang vọng khắp biệt thự, đánh thức cô gái đang ngủ trong căn phòng nhỏ dành cho bảo mẫu.

Lúc lướt ngang tấm gương toàn thân đặt cạnh tủ quần áo, cô theo bản năng liếc nhìn chính mình trong gương.

Trong lớp gương mờ tối, phản chiếu một cô gái trông chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi. Đường nét trên khuôn mặt vẫn còn mang vẻ ngây ngô nhưng không hiểu sao lại toát lên chút gì đó bí ẩn khó diễn tả thành lời.

Mái tóc đen buông xõa xuống bờ vai, che phủ một phần chiếc váy ngủ lụa trắng cô đang mặc. Chiếc váy quá mỏng, tựa như một làn sương nhẹ phủ quanh thân thể cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!