Tiểu Đao vừa về đến nhà đã thấy Quyển Quyển đang thu dọn hành lý.
Tiểu Đao suy nghĩ một chút, ngày mai là Quốc Khánh rồi. Anh rút điếu thuốc khỏi miệng, hỏi: "Đi du lịch à?"
Anh vốn không thích du lịch, cũng chẳng thích theo dõi hay giám sát một cô gái, nhất là một cô gái cứ hễ mùa hè là c** tr*n ôm máy tính. Điều này khiến anh cảm thấy mình như kẻ b**n th**!
Nhưng công việc là công việc. Tiền đã nhận, chuyện phải làm. Quyển Quyển đi đâu, anh phải theo đó.
"Về nhà chứ đâu." Quyển Quyển hờ hững đáp: "Mẹ tôi bảo Quốc Khánh phải về, tôi cũng chẳng ham ra ngoài chen chúc với biển người."
"Nhà cô ở đâu?" Tiểu Đao hỏi.
Chỉ mong đừng phải vùng hoang vu hẻo lánh nào đó, kiểu Cao nguyên Thanh Tạng hay vùng đất vàng bụi mù mịt, đến cả shipper còn lắc đầu ngao ngán.
"Ngay trong thành phố thôi."
Tiểu Đao thở phào nhẹ nhõm, kẹp điếu thuốc lên môi: "Thế sao không về ở luôn?"
"Nhà tôi cách công ty nửa ngày đi tàu điện..." Quyển Quyển chớp mắt: "Mà tôi thích ngủ nướng."
Tiểu Đao cảm thấy lời này chỉ đúng một nửa. Muốn ngủ nướng là thật, nhưng nguyên nhân lớn hơn chắc là để che giấu bí mật của mình. Dù gì thì mỗi đêm lén lút đốt ảnh cũng quá kỳ quặc rồi.
"Thương lượng một chút đi." Tiểu Đao nhả khói thuốc: "Tôi ngán đồ ăn ngoài lắm rồi, cô xào cho tôi một đĩa cơm trứng, mai tôi lái xe đưa cô về nhà."
Thế là tối đó, Tiểu Đao không chỉ được ăn cơm trứng thơm lừng mà còn đường đường chính chính bước vào nhà Quyển Quyển, nghĩ xem nên lắp camera theo dõi ở đâu.
Nhà Quyển Quyển là căn hộ kiểu cũ, ba phòng hai sảnh, cách bày trí vẫn theo phong cách mấy chục năm trước, xem ra cha mẹ cô là người truyền thống, không chuộng trào lưu hiện đại.
Ngoài cha mẹ cô ra, trong nhà còn có một vị khách. Nhưng nhìn ánh mắt của hai người, rõ ràng đây là khách không mời mà đến, chẳng được hoan nghênh chút nào.
Đó là một người phụ nữ trung niên hơi đẫy đà. Vừa thấy Quyển Quyển, bà ta đã vồn vã gọi: "Quyển Quyển, cháu về rồi đấy à! Cô vừa nhắc đến cháu với cha cháu xong!"
"Khụ khụ." Cha cô ho nhẹ, nói: "Cô Trần có việc muốn nhờ con..."
"Đúng đúng!" Không đợi ông nói hết, người phụ nữ trung niên đã chen ngang: "Con bé Tuệ Tuệ ấy, tốt nghiệp lâu rồi mà chưa kiếm được công việc nào đàng hoàng. Cô không muốn nó phải làm giúp việc như cô. Nghe nói công ty cháu tốt lắm, có thể giúp nó vào làm không?"
"Chỗ tôi đang tuyển lao công đấy." Quyển Quyển đáp.
Sắc mặt cô Trần lập tức sa sầm: "Cháu xem thường người ta đấy à? Dù gì Tuệ Tuệ cũng tốt nghiệp cao đẳng, sao có thể đi quét dọn chứ? Cháu kiếm cho nó công việc văn phòng đi, yêu cầu không cao đâu, tháng năm nghìn, thêm bảo hiểm xã hội là được rồi."
Cô Trần lập tức cụp mắt, thở dài than thở: "Thế sự vô tình quá... Ông lão mất rồi, mấy người chẳng còn coi tôi ra gì nữa. Ai nấy đều quên lời dặn dò của ông trước lúc lâm chung, quên luôn những gì từng hứa hẹn..."
"Tôi cảm ơn bà đã chăm sóc ông nội tôi." Quyển Quyển hừ lạnh: "Nhưng bà hiểu cho rõ, nhà tôi trả tiền thuê bà làm bảo mẫu, bà chăm sóc ông tôi không phải là việc thiện mà là dịch vụ có trả phí!"
Cô Trần ngoan cố hét lên: "Nhưng các người đã hứa! Hứa sẽ chiếu cố tôi!"
"Đúng, chúng tôi có hứa." Quyển Quyển cười nhạt: "Nhưng chúng tôi hứa là quan tâm chứ không phải làm trâu làm ngựa! Bà hết tiền thì đến vay, mượn rồi không trả, không cho vay thì bảo vô ơn bạc nghĩa. Họ hàng của bà lên thành phố làm việc, không ở khách sạn mà đòi chen chúc trong nhà tôi, cho ở thì cướp giường ngủ, không cho thì lại là lòng lang dạ sói. Giờ lại còn muốn tôi xin việc cho con bà.
Trên đời này mà có công việc nào không cần kinh nghiệm, tốt nghiệp cao đẳng là vào, lương năm nghìn đã đến lượt em ấy chắc?"
Mặt cô Trần đỏ bừng, không rõ là xấu hổ hay tức giận. Bà ta quay ngoắt sang cha của Quyển Quyển, giọng nghẹn ngào: "Tôi không đôi co với các người nữa! Tôi đi ra mộ ông lão đây, để ông biết các người bạc bẽo thế nào!"
Cha Quyển Quyển không cản nổi, quay lại lườm con gái: "Ra ngoài cũng ăn nói kiểu đó hả? Dù gì cô Trần cũng chăm sóc ông con ba năm, sao con không thể nói năng tử tế một chút?"
"Bốn chữ gì?" Quyển Quyển ngơ ngác: "Lấy đức phục người?"
"Không." Mẹ cô vẫn cười hiền hòa: "Nhẫn vô khả nhẫn*."
*Đến mức không thể nhẫn nhịn được nữa hay không thể chịu đựng thêm được nữa
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!