Chân tướng cuối cùng cũng sáng tỏ.
Tại tòa án, sếp cúi đầu nhận tội, thừa nhận chính ông ta đã g**t ch*t Ngũ Thiến.
"Cô ta lừa tôi rất nhiều tiền, mà số tiền đó giờ cũng chẳng biết đã chạy đi đâu." Ông ta ủ rũ nói: "Tôi nhiều lần yêu cầu cô ta trả lại nhưng cô ta cứ lờ đi. Tôi sợ cô ta cầm tiền rồi chạy theo thằng đàn ông khác nên mới sai người tạt axit vào mặt cô ta. Sau đó, tôi nói rằng có thể bỏ qua chuyện cô ta bị hủy dung, chỉ cần cô ta chịu ở bên tôi cả đời. Nhưng... nhưng cô ta vẫn không chịu trả tiền, còn nói muốn ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ rồi sẽ không bao giờ quay về nữa.
Tôi nghe xong thì tức đến mất lý trí, đến khi kịp nhận ra, cô ta đã chết trong tay tôi rồi..."
Ngày mở phiên tòa, Quyển Quyển không có mặt.
Đôi khi, muốn thực thi công lý thì cần phải trả giá. Vì để kiểm soát cơ thể sếp suốt mấy ngày trước, cô đã liên tục đi làm muộn. Giờ đây, cô không còn lý do gì để xin nghỉ nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn làm việc mỗi ngày, tránh bị sếp mới đuổi việc.
Cô nghe toàn bộ quá trình xử án từ Mộ Chiếu Bạch. Để cảm ơn vì đã cung cấp manh mối quan trọng, anh đặc biệt mời cô đến quán thịt nướng ăn một bữa.
"Sau khi giết Ngũ Thiến, ban đầu ông ta định ép Lâm Vĩnh Dạ chịu tội thay, hứa sẽ đưa cho gia đình anh ta một triệu tệ nhưng Lâm Vĩnh Dạ từ chối." Mộ Chiếu Bạch vừa rót ly nước mơ cho Quyển Quyển, vừa nói tiếp: "Ông ta hoảng loạn, lo sợ Lâm Vĩnh Dạ sẽ tố giác mình, hoặc tệ hơn là dùng chuyện này để tống tiền ông suốt đời. Vì thế, ông ta dứt khoát ra tay giết luôn anh ta."
Mộ Chiếu Bạch mỉm cười: "Nói đi."
"Những bức ảnh của Ngũ Thiến rốt cuộc là như thế nào?" Quyển Quyển nghĩ mãi cũng không ra.
"Trước khi xảy ra chuyện, Lâm Vĩnh Dạ vẫn luôn nhận nhiệm vụ từ sếp của cô, theo dõi và chụp lén Ngũ Thiến." Mộ Chiếu Bạch giải thích: "Lúc đầu, có lẽ sếp cô định dùng số ảnh này để uy h**p cô ấy. Nhưng sau khi giết người, ông ta nảy ra ý định lợi dụng chúng để dàn dựng hiện trường giả, khiến cảnh sát tin rằng Lâm Vĩnh Dạ tự sát vì sợ tội."
"Nhưng chuyện này không đúng." Quyển Quyển càng nhíu mày chặt hơn: "Lâm Vĩnh Dạ không phải đã dứt khoát từ bỏ cái nghề chụp lén này rồi sao? Tại sao lại đồng ý giúp sếp của tôi? Chẳng lẽ vì muốn lấy lòng ông ta để được thăng chức, tăng lương?"
"Vì cô." Mộ Chiếu Bạch nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt trong veo mà thâm trầm.
"Trong phòng pháp chế của công ty cô có một người tên Dương Việt phải không? Theo điều tra của chúng tôi, trước đây hắn từng theo đuổi cô." Mộ Chiếu Bạch cười nhạt: "Tên đó không phải hạng tốt đẹp gì, hắn thường xuyên hẹn hò với phụ nữ, lén quay video rồi bán lên các trang web đen. Trùng hợp thay, Lâm Vĩnh Dạ từng làm việc cho một trang web như thế."
Tin đồn nói rằng Lâm Vĩnh Dạ từng cãi nhau to với Dương Việt, thậm chí còn cảnh cáo hắn không được đến gần cô nữa. Lúc nghe chuyện này, cô cảm thấy anh ta quá lo chuyện bao đồng. Nhưng bây giờ nghĩ lại...
"Chúng tôi đã phác họa tâm lý của Lâm Vĩnh Dạ. Anh ta là người nhát gan, dễ khuất phục, nhưng chỉ cần ai đó đụng đến người quan trọng với mình, anh ta có thể làm bất cứ điều gì." Mộ Chiếu Bạch hơi nheo mắt, trong đáy mắt thoáng hiện lên chút thương cảm: "Vì cô, anh ta đứng ra bảo vệ, không chỉ đuổi Dương Việt đi mà còn dằn mặt một nữ đồng nghiệp chuyên nói xấu cô sau lưng. Tiếc là hành động này quá lộ liễu, cuối cùng bị cả Dương Việt lẫn nữ đồng nghiệp kia tố cáo lên sếp của cô.
Lúc đó, ông ta đang đau đầu vì chuyện của Ngũ Thiến nên không sa thải Lâm Vĩnh Dạ mà chọn cách uy h**p anh ta, buộc phải giúp mình theo dõi và nghe lén Ngũ Thiến."
Câu chuyện khá dài. Sau khi kể xong, Mộ Chiếu Bạch nhấp một ngụm nước mơ.
Mộ Chiếu Bạch nhíu mày, đặt ly nước mơ xuống, nhìn cô đầy bất đồng: "Anh ta vì cô làm nhiều như vậy, đổi lại chỉ nhận được một câu đánh giá như thế?"
"Loại người như Dương Việt, tôi chỉ cần một tay cũng có thể bóp hắn ra nước." Quyển Quyển giơ tay phải lên, mười ngón co duỗi, khớp xương phát ra tiếng "răng rắc" rõ ràng.
Mộ Chiếu Bạch: "..."
"Nếu không thể thoái thác với sếp thì cứ giả vờ thuận theo ông ta." Quyển Quyển cười lạnh: "Đã có thể gắn thiết bị theo dõi lên người Ngũ Thiến thì tại sao không thể làm điều tương tự với sếp? Đợi thu thập đủ chứng cứ thì báo cảnh sát, hoặc dùng chuyện này để liên tục uy h**p sếp, biến ông ta thành cây rút tiền!"
Mộ Chiếu Bạch: "..."
"Tóm lại, tôi không cần anh ta hy sinh vì mình." Quyển Quyển thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Và anh ta cũng không nên hy sinh vì bất cứ ai."
Cô trân trọng những gì Lâm Vĩnh Dạ đã làm cho mình, nhưng không đồng tình với cách làm của anh ta.
Ví dụ như chuyện của chị cả, anh ta không cần phải làm vật hiến tế, chỉ cần soạn cho chị ấy một bản thỏa thuận ly hôn hoặc tìm một luật sư là được. Còn về chuyện của cô, cũng chỉ cần nói cho cô biết Dương Việt là hạng người gì rồi để cô tự quyết định.
Mỗi người phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời và lựa chọn của chính mình.
Cô như vậy, chị cả như vậy, và Lâm Vĩnh Dạ cũng nên như vậy.
"Nhưng mà, tôi cũng là một kẻ ngốc." Quyển Quyển thở dài, chống tay lên trán, giọng nói có chút buồn bã: "Nếu tôi tin anh ta thêm một chút, nếu tôi cho anh ta thêm một cơ hội. Nếu hôm đó, tại quán thịt nướng, tôi mở miệng giữ anh ta lại. Có lẽ anh ta đã không chết."
Mộ Chiếu Bạch không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng nhưng chất chứa thương cảm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!