Chương 113: Nụ cười sau ngọn lửa (Hoàn)

"Nếu có ai làm cậu phật ý, cậu sẽ làm gì??"

"Cho họ một cơ hội, bởi vì mạng sống rất quý giá."

Câu trả lời ấy rốt cuộc có ý gì?

Trong phòng bệnh hỗn loạn, Lâm Phức ngồi trên mặt đất, ngón tay chạm nhẹ môi, chấm đỏ bằng máu loang ra nơi đầu ngón.

Sau đó, cậu chậm rãi ngẩng đầu, nở một nụ cười khoan dung. Một nụ cười chân thành, ấm áp, khiến người ta rung động nhưng cũng ẩn giấu một sự hứng thú khó lường.

"Cậu." Cậu chống một tay xuống sàn, đứng dậy, quay sang Cố Dư Mặc nói: "Có thể cho cháu mượn ít tiền không?"

Rồi lại quay đầu nhìn người đàn ông xa lạ: "Vương Huy, anh cần bao nhiêu?"

Đối phương sững người: "Cậu biết tôi?"

"Ừ." Lâm Phức lấy từ túi ra một chiếc điện thoại, ngón tay lướt nhanh qua màn hình rồi đưa về phía hắn: "Dạo gần đây tôi luôn chơi mấy trò do anh thiết kế."

"..." Vương Huy, nguyên là lập trình viên game di động, nay thất nghiệp, nghẹn lời nhìn cậu.

"Người có tài như anh không đáng phải sống chật vật thế này." Lâm Phức nhìn bộ vest sờn cũ trên người hắn, ánh mắt dừng nơi vết dầu mỡ ở ống tay áo, khẽ cau mày, sau đó nghiêm túc nói: "Tôi muốn giúp anh."

Ánh nhìn trong sáng của cậu lay động cả những người chỉ đứng ngoài, huống chi là kẻ trong cuộc.

"Tôi... tôi..." Vương Huy bối rối, lúng túng nhìn cậu.

Hắn vốn đến để báo thù, vậy mà người đối diện lại cư xử như một fan cuồng...

Lâm Phức quay sang Cố Dư Mặc, đưa tay khẽ kéo ngón tay anh ta. Lúc này Cố Dư Mặc mới bừng tỉnh, lập tức ra hiệu cho trợ lý. Trợ lý bước đến, định rút tiền để giải quyết.

"Tôi không cần tiền." Vương Huy mặt đỏ bừng, buột miệng. Nhưng vừa nói xong, vẻ hối hận đã hiện lên.

"Cứ nhận đi." Giọng điệu Lâm Phức bỗng trở nên cứng rắn: "Có tiền, anh mới không đói, không phải liều mạng, không lạc lối. Chỉ khi đó, anh mới có thời gian và khoảng trống để làm những việc thật sự có ý nghĩa."

Trợ lý nhanh chóng xé một tờ chi phiếu đưa tới. Vương Huy cầm tờ séc, run rẩy rất lâu, cuối cùng cúi đầu với Lâm Phức rồi xoay người rời đi.

Đây không phải kết thúc mà là một khởi đầu.

Sau đó, từng người, từng người nối nhau tìm đến Lâm Phức. Có kẻ có thể nói chuyện, có kẻ thì không tài nào lý lẽ được. Có kẻ còn đòi hẳn mười triệu, không cho thì ngồi lì ngay đầu giường.

Rắc rối ở chỗ Quyển Quyển và Lâm Phức lại ở chung một phòng bệnh...

Sao anh Đao có thể để gã đàn ông nào dám bám lấy giường bạn gái mình chứ? Thế là sau vài lần tống cổ mấy gã kia, cuối cùng anh làm thủ tục cho Quyển Quyển xuất viện.

Lúc rời đi, Quyển Quyển đã không còn lo Lâm Phức sẽ hại người khác. Ngược lại, cô còn sợ chính người khác sẽ bắt nạt cậu.

"Cậu đừng dễ dãi quá." Quyển Quyển đứng bên giường bệnh, nghiêm giọng dặn dò: "Thế giới này rốt cuộc người xấu nhiều hơn người tốt."

Lâm Phức ôm chiếc laptop trong lòng, dường như đang chìm trong một trò chơi nào đó, không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt đáp: "Tôi cũng đâu phải với ai cũng dễ dãi."

"Đến đây!" Cô cất tiếng trả lời, xoay người ra cửa. Trước khi đi, cô liếc lại lần cuối, không biết từ bao giờ, Lâm Phức đã ngẩng lên khỏi màn hình, nghiêng đầu, chăm chú nhìn cô. Ánh nhìn kia mang theo sự thích thú nhàn nhạt.

"Tạm biệt, Quyển Quyển." Lâm Phức cất giọng.

"Tạm biệt, Lâm Phức." Cô quay mặt đi, chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh.

Chỉ đến khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất ngoài cửa, Lâm Phức mới ngoảnh lại, tiếp tục dán mắt vào màn hình.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu bắt máy: "Alo, cậu à."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!