Chương 112: Anh hùng trở về

Nhưng cô không dám mở mắt. 

Bên trái, Tiểu Đao thì thào: "Sớm biết thế này thì để em đẻ bảy tám đứa, làm anh hùng mẹ hiền còn hơn bày đặt làm anh hùng chiến tranh." 

Bên phải, Thẩm Lục Từ vừa cắn móng tay vừa lẩm bẩm: "Sớm biết thì tớ đã vỗ béo cậu lên ba trăm cân, đến nhúc nhích cũng không nổi thì cậu đâu có chạy đi đâu để gặp nạn nữa..." 

Mồ hôi bắt đầu rịn trên khuôn mặt của Quyển Quyển. 

May mà hai người kia ở một lúc rồi cũng đi. Quyển Quyển lau mặt, ngồi dậy, cả người mềm nhũn, tê dại, chẳng còn sức lực. 

"Cô đã nằm hơn một tháng rồi." Trên giường đối diện, Lâm Phức gấp chiếc laptop, ngẩng lên nhìn cô. 

"Nhưng tôi khuyên cô nên tiếp tục nằm để khỏi bị bắt đi làm anh hùng mẹ hiền ba trăm cân." 

Một tháng? Vậy chẳng phải đã qua Tết rồi sao? 

Cô chụp lấy điện thoại ở đầu giường, mở ra xem. 

"Chúc mừng năm mới, Na Na chúc cậu phát tài!" 

"Trả tiền thuê nhà đi!!" 

"Chúc mừng cậu đạt giải nhì khán giả bình chọn của Giọng Hát Hay..." 

"Con có định về ăn Tết không hả!!" 

Có người đẩy cửa bước vào, Quyển Quyển vội ném điện thoại, giả vờ ngủ. 

Mộ Chiếu Bạch mang theo một bó hoa đi vào. Bàn đã chất đầy đồ ăn Thẩm Lục Từ nấu, không còn chỗ đặt, anh chỉ đành cầm hoa đứng bên giường, lặng lẽ nhìn cô. 

"Tập đoàn tạo thần đã bị nhổ tận gốc. Toàn bộ nhân vật chính đều đã đưa ra trước pháp luật." Anh khẽ nói: "Tôi không phụ lòng tin của cô, đúng chứ?" 

Anh nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống cạnh giường, nhanh chóng rời đi. Như thể anh vội vã đến chỉ để nói với cô một câu ấy. 

Anh đi rồi, Quyển Quyển nằm trên giường, mắt vẫn nhìn chằm chằm trần nhà. 

"Bạn bè của cô thú vị thật." Lâm Phức cúi đầu gõ máy tính: "Một người là ngôi sao mới nổi của giới cảnh sát, một là đại mỹ nhân, còn một là hot boy trên Weibo..." 

"Khoan, ai là hot boy trên Weibo cơ?" 

"Tiểu Đao ấy." Ngón tay Lâm Phức gõ nhịp trên bàn phím: "Trên mạng đồn anh ta là kẻ đứng sau vụ sụp đổ của tập đoàn tạo thần, biệt danh Đao Nhật Thiên. Có cả một đám xếp hàng xin đẻ con cho anh ta nữa đấy." 

"... Thế giới này sao thay đổi nhanh thế? Mới mấy hôm không gặp, bạn bè tôi đã lên thần hết rồi sao?" Quyển Quyển thì thầm. 

Lời còn chưa dứt, cửa lại bật mở. Cố Dư Mặc đứng ở ngưỡng cửa, chạm mắt với cô. 

"Cô tỉnh rồi." Nụ cười dịu dàng thoáng hiện trên gương mặt anh ta. Nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nói: "Tôi vừa thấy bạn cô dưới kia, có cần tôi gọi họ lên không?" 

"Không... không cần đâu." Quyển Quyển vội lật chăn xuống giường: "Tôi tự đi tìm họ." 

Cố Dư Mặc thuận tay đỡ cô một cái, rất đúng mực buông ra, giọng ôn hòa: "Cẩn thận nhé." 

"Ừm." Quyển Quyển liếc anh ta, rồi lại nhìn Lâm Phức, sau đó rời đi, để lại không gian cho đôi cậu cháu kia. 

Khi tìm được Tiểu Đao và Thẩm Lục Từ, hai người đang đứng dưới gốc cây, quay lưng lại với cô, trò chuyện. 

Tiểu Đao nói: "Ngày mai nhớ đốt nén hương cho Tát Đinh đấy." 

Thẩm Lục Từ ngớ ra: "... Tại sao?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!